Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 7



Ta khẽ đáp:

 

“Phải, khi đó đâu biết dưa hái cưỡng ép lại chẳng ngọt.”

 

“Không ngọt mà nàng vẫn hái à? Sao lại được cái kiểu, muốn ta thì theo, không cần thì vứt bỏ?”

 

Hắn càng nói càng kích động.

 

Ta thật sự không hiểu mình vì sao còn phải đứng ở đây nghe mấy câu nực cười thế này.

 

Lúc nãy đúng là ta không nên lười biếng không đi vòng đường khác.

 

Ta cắt lời hắn:

 

“Phó đại nhân, e là chàng nhớ nhầm rồi. Đề nghị hoà ly là do chàng, không phải ta.”

 

Phó Hành dường như không nghe thấy lời ta, ngược lại còn bước về phía ta một bước, bóng dáng cao lớn mang theo áp lực, gần như bao phủ lấy ta.

 

“Giang Đường, nàng đừng giả vờ nữa! Ta hỏi nàng lần cuối, nàng thật sự muốn hoà ly? Nàng đã nghĩ kỹ chưa?”

 

“Chia tay ta, với thân phận nữ nhi thương nhân của nàng, nàng tưởng còn có thể sống yên ổn ở kinh thành này à? Dù mang danh là cựu thê tưt của ta, thì ai sẽ xem trọng nàng nữa đây?!”

 

9

 

Ta lùi lại nửa bước, khéo léo rời khỏi cái bóng của hắn. 

 

Hắn nói sai rồi, người luôn xem thường thân phận thương nhân của ta, xưa nay chính là hắn.O mai d.a.o Muoi

 

Ta nói: “Đa tạ Phó đại nhân  đã quan tâm. Thư hòa ly, ta sẽ nhanh chóng soạn. Nếu chàng muốn tự viết, cũng được.”

 

Phó Hành như thể bị chọc giận đến cực điểm. 

 

Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, ngón tay chỉ ta khẽ run: 

 

“Tốt! Rất tốt! Giang Đường! Đừng có mà hối hận!”

 

Hắn gần như là gào lên, khiến người qua lại xung quanh đều ngoái đầu nhìn. 

 

Trông hắn lúc ấy… như thể thẹn quá hóa giận?

 

Thật không cần thiết phải thế.

 

Ta và hắn, làm ăn không thành thì giữ nghĩa, có gì to tát đâu.

 

Ta nghĩ ngợi một lát rồi hỏi:

 

“Có phải vì ta không khóc lóc náo loạn nên khiến Phó đại nhân  không hài lòng? Nếu chàng muốn ta khóc một trận để giữ thể diện, thì cũng được thôi.”

 

Hắn sững sờ nhìn ta. Một lúc sau mới gằn ra một câu: 

 

“Nàng… sao nàng lại vô lại đến mức này?”

 

Nói rồi hất tay áo rời đi, đến cả Lâm Uyển Khanh cũng chẳng thèm để tâm.

 

Lâm Uyển Khanh vừa gọi “biểu ca”, vừa yểu điệu đuổi theo hắn.

 

Ta cũng vội đuổi theo.

 

“Này, Phó đại nhân, ngày mai ta mang thư hòa ly đến có muộn quá không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn không hề ngoái đầu, sải bước rất nhanh mà hòa vào biển người.

 

Ơ kìa, chạy gì mà nhanh thế? Ta có vô lại, nhưng cũng đâu định bám lấy hắn đâu!

 

Ta thở dài, chợt nhớ đến ngày đầu gặp Yến Mục, ta đã “bám” lấy chàng vì một xâu kẹo hồ lô.

 

Xâu kẹo ấy, ngọt lịm xen lẫn chua xót.

 

Vừa đưa vào miệng đã tan chảy thành thứ ấm áp thấm vào lòng, là cảm xúc rụt rè cất giấu, là thứ dịu dàng âm ỉ đau mà ta vẫn nhớ về suốt những ngày tháng sau này.

 

Thấy không, gặp sai người, đợi đến khi hòa ly rồi mới bị nói là vô lại.

 

Còn gặp đúng người, chỉ cần nhìn một cái là biết, biết rõ ngươi vô lại, mà vẫn cố chấp đến trước mặt, nhất quyết để ngươi bám lấy.

 

Đáng tiếc thay, phần nhiều những điều tốt đẹp đều không bền lâu, mây đẹp dễ tan, lưu ly dễ vỡ.

 

Ta khép mắt lại.

 

Xâu kẹo ấy… chua đến mức khiến người ta rơi lệ.

 

Vậy nên, ta để mặc cho nước mắt tuôn rơi.

 

Ta không ngờ Phó Hành lại quay trở lại.

 

Ngay khoảnh khắc hắn thấy ta rơi lệ, hắn lại cười.O mai d.a.o Muoi

 

“Giang Đường, ta đã nói rồi, nàng sẽ hối hận.”

 

Phải… hối hận rồi.

 

Hối hận đến tê tái.

 

Yến Mục, ta không nên tham lam gương mặt ấy, vọng tưởng biến người khác thành thế thân của chàng.

 

Nhưng lòng đau quá, phải làm sao đây?

 

Trên đời này, ta còn có thể tìm đâu ra một người như chàng?

 

Ta vụng về lau nước mắt.

 

Vừa định ném cho Phó Hành một câu độc địa thì sau lưng ta vang lên một tiếng nói đầy căm hận:

 

“Lúc từ chối ta thì tuyệt tình đến vậy, giờ đừng làm ra vẻ thê thảm như thế nữa.”

 

10

 

Ta quay phắt lại, khuôn mặt tuấn tú của Thái tử Tiêu Dục gần ngay trước mắt.

 

Lông mày kiếm cau chặt, trong đôi mắt phượng ẩn giấu một tia tức giận khó phát hiện.

 

Lúc ấy ta mới sực nhớ, ban ngày ngài ấy sai người đến mời ta ba lần, ta đều khéo léo từ chối.

 

Một phần là vì ta muốn cùng Phó Hành dạo chơi Bình Khang Phường, phần khác là phụ thân ngài định nhúng tay vào sản nghiệp nhà ta, ngài cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Ngài ấy vận cẩm bào màu trắng ánh trăng, thắt lưng bằng đai ngọc, tuy đã cố gắng giản dị, nhưng khí chất tôn quý vẫn tỏa ra rực rỡ.

 

Ta không còn tâm trí thưởng thức, lòng cảnh giác lập tức vang chuông báo động.