Lưu Ly Vỡ Tan

Chương 8



Thân phận ngài ấy quá đặc biệt, mà Phó Hành thì vẫn còn ở đây.

 

Tuyệt đối không thể để Phó Hành biết được thân phận thật của Tiêu Dục.

 

Nếu không, với bản tính hắn, chuyện dùng thê tử đổi chức, mượn cớ bám lấy quyền quý đều rất có khả năng xảy ra.

 

Hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho ta mà hòa ly đâu.

 

Ta hạ giọng nói ngắn gọn: 

 

“Đừng nói gì, ta nhường huynh một phần lợi nhuận.”

 

Tiêu Dục khẽ gật đầu không dễ nhận ra.

 

Ánh mắt ngài ấy rõ ràng đang nói: Coi như ngươi biết điều!

 

Ta âm thầm than thở, mất trắng một phần lợi nhuận rồi!

 

Phó Hành đúng là… một món hàng lỗ vốn của ta!

 

Phó Hành trố mắt.

 

Hắn nhìn ta, một nữ nhân bị phu quân bỏ, đang “thân mật” thì thầm với một nam nhân xa lạ có khí chất xuất chúng.

 

Phải mất một lúc hắn mới lấy lại tinh thần.

 

“Giang Đường!”

 

Phó Hành tức giận đến tím tái mặt mày, bước nhanh tới, đưa tay túm lấy ta từ cạnh Tiêu Dục kéo ra.O mai d.a.o Muoi

 

Ta không kịp phản ứng, loạng choạng một bước, cổ tay bị siết đến đau nhói.

 

“Giữa ban ngày ban mặt, nàng lại dây dưa với nam nhân xa lạ!”

 

Giọng hắn tràn đầy cơn giận như thể bị đội nón xanh.

 

Lâm Uyển Khanh lập tức chen lên, khoác chặt lấy cánh tay Phó Hành.

 

Ánh mắt nàng nhìn Tiêu Dục ban đầu là kinh diễm, sau đó bị ghen tuông phủ kín.

 

Nàng săm soi Tiêu Dục từ trên xuống dưới rồi lên tiếng:

 

“Công tử trông lạ mặt, chắc là người từ nơi khác đến? Công tử đừng để những kẻ có xuất thân thương nhân làm ảnh hưởng thanh danh thì hơn.”

 

“Giang tỷ tỷ cũng thật là, vừa mới hòa ly với biểu ca đã… Ai da, thương nữ cũng không phải kỹ nữ, nhưng cũng gấp quá rồi đấy? Kinh thành này, coi trọng nhất là lễ nghi thể diện.”

 

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ “ xuất thân thương nhân”.

 

Nghe vậy, Phó Hành ưỡn n.g.ự.c thẳng hơn, ánh mắt nhìn Tiêu Dục đầy kiêu căng và khinh miệt.

 

“Ta khuyên công tử, đừng nên đi đường không chính đáng mà ảnh hưởng tiền đồ.”

 

Tiêu Dục vẫn lạnh lùng quan sát vở kịch này.

 

Cho đến khi Phó Hành buông lời bất kính, ngài ấy mới khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy khinh miệt.

 

“Ồ? Tiền đồ?” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng ngài ấy không lớn, nhưng lạnh lùng như băng đá:

 

“Tiền đồ của Phó đại nhân, là nhờ vào việc chà đạp chính thê, bám víu thiên kim quan lại mà có được sao?”

 

Sắc mặt Phó Hành tái mét: 

 

“Ngươi! Ngươi nói bậy gì đó!”

 

Tiêu Dục chẳng buồn quan tâm đến lời phản kháng yếu ớt kia, ánh mắt như tia điện lạnh quét qua hắn, rồi dừng lại trên người Lâm Uyển Khanh:

 

“Còn vị cô nương này, miệng thì nói lễ nghi thể diện, xuất thân thương nhân. Ấy vậy mà lại công khai kéo tay người đã có thê tử, tư tình mập mờ.”

 

“Đây chính là ‘lễ nghi thể diện’ mà cô nương nói sao? Theo ta thấy, nếu nói đến ‘không ra gì’, thì cô nương mới là không thầy cũng tự giỏi, đạt đến đỉnh cao rồi đấy.”

 

Tiêu Dục vốn đã tìm hiểu kỹ.

 

Những người bên cạnh ta, ngài ấy nắm rõ như lòng bàn tay.

 

Hơn nữa ngài ấy là loại người, lời nói như dao, từng chữ đều đ.â.m vào tim, ta đã từng nếm trải.

 

Trước kia ta từng ghét miệng ngài ấy độc, nhưng giờ thì thấy miệng độc đúng là hữu dụng.O mai d.a.o Muoi

 

Phần lợi nhuận ấy, đáng giá!

 

11

 

Lâm Uyển Khanh bị mắng đến mức sắc mặt tái nhợt, không còn chút m.á.u. 

 

Còn Phó Hành thì tức đến toàn thân run rẩy.

 

Hắn bị đ.â.m trúng chỗ đau kín đáo nhất, nỗi nhục khó nói, tức giận đến mất khống chế: 

 

“Vô lễ! Ngươi dám vu khống mệnh quan triều đình ngay tại đây! Người đâu...”

 

Hắn theo bản năng định gọi tùy tùng, rồi mới nhớ ra, vì muốn “vô tình gặp gỡ” Lâm Uyển Khanh nên hôm nay hắn không dẫn theo ai cả.

 

Người đáp lời lại là Tiểu Thúy.

 

Nàng lớn tiếng nói: 

 

“Vị công tử kia nói ngài hạ thấp thê tử, leo lên nhờ con gái nhà quan. Nói biểu tiểu thư ở ngoài dây dưa với người đã có thê tử, mập mờ không rõ ràng, ‘không ra gì’. Ngài xem có câu nào sai, vậy báo quan trị tội đi!”

 

Ta với Tiêu Dục cùng bật cười khúc khích.

 

Tiểu Thúy à Tiểu Thúy, sao ngươi lại đắc ý đến thế hả?

 

Đợi về ta không lấy cái vòng vàng to đánh ngươi thì thôi!

 

Lúc này Lâm Uyển Khanh đã không trụ vững nổi nữa, đổ ập vào lòng Phó Hành.

 

Phó Hành vừa đỡ nàng ta, vừa chất vấn ta: 

 

“Hai người các ngươi dám gian d.â.m giữa thanh thiên bạch nhật!”

 

Lời còn chưa dứt, hai nam tử vận hắc y, khí tức lạnh lẽo như vực sâu, đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tiêu Dục nửa bước, đứng nghiêm túc, tay buông thõng.

 

Ánh mắt quét qua Phó Hành và Lâm Uyển Khanh đầy lạnh lẽo và dò xét không chút che giấu.