Ly Hôn Đêm Giao Thừa

Chương 10



18 

 

Sáng mùng Một Tết, chị Lệ biết chuyện xảy ra tối qua từ Hứa Văn Sâm, sợ tôi không chịu đựng nổi nên hẹn tôi ra ngoài đi dạo. 

 

Không ngờ, khi chúng tôi đang tham quan chùa thì lại chạm mặt Hứa Văn Sâm và mẹ anh ta. 

 

Người đàn ông hôm qua còn thề thốt trên WeChat rằng hôm nay sẽ tiễn mẹ và chú về quê, giờ lại đang đứng cạnh mẹ mình bái lạy Quan Âm. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Văn Sâm à, Quan Âm ở đây rất linh thiêng, nhất định sẽ phù hộ cho Hiểu Tình sớm mang thai.” 

 

“Chỉ cần nó có thai, chắc chắn sẽ không đòi ly hôn nữa, cũng không nuôi con mèo xấu xí kia nữa.” 

 

“Văn Sâm, con nhớ lời mẹ dặn, tuyệt đối không được đồng ý ly hôn với Hiểu Tình, càng không được bán căn nhà này, nếu không cả làng sẽ cười vào mặt nhà mình đấy.” 

 

Những lời của Chu Quế Phương khiến tam quan của tôi trong ngày đầu năm mới hoàn toàn sụp đổ, đồng thời tôi cũng thấy may mắn vì mình đã đưa ra quyết định đúng đắn. 

 

Trong lúc tôi còn đang đứng sững, mẹ chồng bất ngờ nhìn thấy tôi và chị Lệ, bà ta lập tức chen qua đám đông lao tới tấn công chị ấy: 

 

“Chính là mày, con đàn bà độc ác! Chính mày đã suốt ngày xúi giục con trai tao và con dâu tao ly hôn!” 

 

“Tao đã đọc tin nhắn của con trai tao rồi, tối hôm qua mày còn nói tao là loại người có nhân cách quái dị, sẽ làm hại Hiểu Tình suốt đời. Mày là cái thá gì mà dám xen vào chuyện nhà tao hả?!” 

 

Chị Lệ mang giày cao gót, không đứng vững, bị đẩy mạnh ngã ngửa ra sau. Tôi phản ứng kịp, lao tới đỡ lấy chị ấy, nhưng vẫn cùng nhau ngã xuống đất. 

 

Ngôi điện không lớn nhưng người lại rất đông, ngày càng nhiều người chen lấn về phía chúng tôi. 

 

Chị Lệ bị Chu Quế Phương đè lên, không thể kịp thời đứng dậy. 

 

Hứa Văn Sâm cố gắng đến cứu nhưng lại bị dòng người xô dạt về phía tường. 

 

Trong lúc cấp bách, tôi đá một cú mạnh vào người Chu Quế Phương, kéo chị Lệ đến nơi an toàn.

 

Sau đó, chị Lệ báo cảnh sát và yêu cầu kiểm tra camera giám sát. 

 

Chúng tôi mới phát hiện ra lúc đó, bên cạnh Hứa Văn Sâm có một cảnh sát đang làm nhiệm vụ. 

 

Anh hoàn toàn có thể cầu cứu cảnh sát để giải cứu tôi và chị Lệ, nhưng anh đã do dự. 

 

Vì sợ Chu Quế Phương bị truy cứu trách nhiệm, anh đã không chọn nhờ cảnh sát can thiệp. 

 

Nếu không phải tôi kịp đá bà ta ra, có lẽ tôi và chị Lệ đã gặp sự cố giẫm đạp rồi. 

 

“Anh Lực, em không phải muốn bảo vệ mẹ em đâu, em chỉ sợ nếu mẹ bị cảnh sát giáo huấn, bà sẽ làm ra chuyện gì đó còn mất kiểm soát hơn…” 

 

Anh Lực không chấp nhận lời giải thích của Hứa Văn Sâm, anh vô cùng tức giận: 

 

“Hứa Văn Sâm, hợp tác giữa chúng ta chấm dứt tại đây. Món nợ hôm nay, tôi sẽ từ từ tính với chú!” 

 

Quý nhân thành kẻ thù, Hứa Văn Sâm c.h.ế.t lặng rất lâu, chỉ còn biết cúi đầu liên tục xin lỗi trong thảm hại. 

 

Còn Chu Quế Phương, khi biết mình sẽ bị tạm giữ năm ngày, lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi: 

 

“Lâm Hiểu Tình, nếu không phải vì cô đòi ly hôn vào đúng dịp Tết, thì tôi đâu có bị tạm giữ. Có cô con dâu như cô đúng là xui tám đời!” 

 

“Chờ tôi ra ngoài, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết cô đã hãm hại mẹ chồng như thế nào!” 

 

“Lâm Hiểu Tình, đến giờ cô còn dám nói hai cái đứa kia là bạn của con trai tôi à? Nếu là bạn nó, sao lại giúp cô bắt nạt nó? Tôi hiểu rồi, chắc cô là bồ nhí mà con bé Lệ sắp xếp cho chồng nó!” 

 

“Thảo nào cô đòi ly hôn gấp như vậy, thì ra cô thích làm kẻ thứ ba!” 

 

“Lúc cô gả cho Văn Sâm đã không còn trong trắng, tôi đều biết hết. Trong tay tôi có không ít bằng chứng về cô, là để đề phòng cái ngày hôm nay đây!” 

 

“Lâm Hiểu Tình, rồi mình sẽ còn gặp nhau nữa!” 

 

“Mẹ nói đủ chưa?” 

 

Chu Quế Phương càng mắng càng quá quắt, tôi chẳng thèm đáp lại lời nào. 

 

Ngược lại, chính Hứa Văn Sâm là người hét lên đầy điên cuồng để ngăn bà ta lại. 

 

Rồi anh quay sang tôi, mắt đỏ hoe, nói: 

 

“Vợ à… mình ly hôn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

19 

 

Mười năm tình cảm đã bị hủy hoại bởi chính người mẹ điên cuồng và độc ác của mình. 

 

Vì cảm thấy có lỗi, Hứa Văn Sâm ra đi tay trắng, rời đến một thành phố khác. 

 

Chu Quế Phương cảm thấy không thể tin nổi. 

 

Bà ta nghĩ rằng sau khi con trai rơi vào cảnh nghèo túng, bị bạn bè ruồng bỏ, thân bại danh liệt thì sẽ ngoan ngoãn quay về quê, quỳ dưới chân mình vừa sụt sùi vừa nói: 

 

“Mẹ à, vẫn là mẹ tốt với con nhất, sau này con sẽ nghe lời mẹ hết.” 

 

Thế nhưng, Hứa Văn Sâm lại chọn cách bỏ trốn. 

 

Không tìm được Hứa Văn Sâm, Chu Quế Phương liền dùng số điện thoại người khác để nhắn tin mắng chửi tôi: 

 

【Lâm Hiểu Tình, có phải cô bắt Văn Sâm mỗi tháng chỉ gửi cho tôi 2000 tệ không? 2000 tệ giờ làm được gì? Cô định để tôi c.h.ế.t đói à?】 

 

【Lâm Hiểu Tình, con hồ ly tinh thối tha kia, cắm sừng con trai tôi còn lừa hết tiền của nó, cô sẽ không được c.h.ế.t tử tế đâu!】 

 

……

 

Bà ta nhắn một lần, tôi chặn một lần. 

 

Chưa từng phản hồi, cũng không còn muốn tự chứng minh điều gì. 

 

Nhưng sau đó, bà ta tìm đến tận nơi: 

 

“Hiểu Tình, tôi bị ung thư rồi, cô kêu Văn Sâm về đi.” 

 

“Lần này là thật đó, tôi thật sự bị ung thư... ung thư gan.” 

 

Chu Quế Phương cầm theo giấy xét nghiệm, hết lần này đến lần khác van xin tôi giúp bà liên lạc với Hứa Văn Sâm. 

 

Tôi nhìn vào đôi mắt mơ hồ ẩn sau lớp tóc giả, rồi từ chối thẳng thừng. 

 

Không đạt được mục đích, Chu Quế Phương tức giận đến mức xé toạc tờ giấy xét nghiệm ngay tại chỗ, chỉ tay vào mặt tôi chửi ầm lên: 

 

“Lâm Hiểu Tình, đừng có đắc ý! Sau này nếu cô muốn quay lại với Văn Sâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhận cô là con dâu bất hiếu này đâu!” 

 

Tôi gọi bảo vệ đến mời Chu Quế Phương ra khỏi khu nhà. 

 

Ung thư có khi còn có hi vọng chữa được, nhưng NPD thì không. 

 

Dù Chu Quế Phương có chết, bà ta cũng sẽ không bao giờ sửa được cái tính cách khốn nạn ấy.

 

20 

 

Lại một cái Tết nữa lại đến. 

 

Tôi thuê một căn nhà sân vườn ở Đại Lý, mời anh Lực và chị Lệ đến ăn Tết cùng. 

 

Giờ đây, họ thực sự đã trở thành bạn bè và cả khách hàng của tôi. 

 

Tôi thuần thục chuẩn bị phòng cho họ, đâu ra đấy. 

 

Suốt một năm qua, chị Lệ đã mang đến cho tôi rất nhiều nguồn tài nguyên ngoài mong đợi, công việc bận rộn đến mức khiến tôi không còn thời gian để nghĩ về những chuyện khác. 

 

Thu nhập của tôi cũng đã tăng gấp đôi. 

 

“Hiểu Tình, thật ra đêm giao thừa năm ngoái chị mất ngủ, rất lo lắng em vì nghe chị mà kích động đòi ly hôn. May mà bây giờ xem ra không phải vậy.” 

 

“Chị Lệ, chị hiểu mà. Khi một người phụ nữ đã quyết tâm ly hôn, chắc chắn là vì cảm xúc đã tích tụ đến giới hạn, không thể chịu đựng thêm nữa.” 

 

Tôi vừa vuốt ve Gạo Nếp, vừa nghĩ đến câu hỏi của năm ngoái: “Ly hôn vì mẹ chồng, có đáng không?” 

 

Hiện tại, tôi đã có câu trả lời. 

 

Câu trả lời là: Dù lý do ly hôn là gì, chỉ cần sau ly hôn sống tốt hơn, vui vẻ hơn, thì đều xứng đáng. 

 

Bởi vì, trên thế gian này, không ai quan trọng hơn chính bản thân chúng ta. 

 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com