Mẹ chồng sững sờ một chút, phản ứng lại rồi lập tức chỉ tay vào mặt tôi mà mắng chửi:
“Lâm Hiểu Tình, cô phát điên cái gì đấy? Tết nhất mà đòi ly hôn, cô không biết xấu hổ à?
“Cô một tháng không kiếm nổi năm vạn, lấy cái gì mà đòi ly hôn? Con trai tôi ưu tú như thế, nếu có ly hôn cũng là nó bỏ cô, chứ cô có tư cách gì để nói câu đó?
“Lâm Hiểu Tình, cô tưởng tôi sẽ chiều cô như Văn Sâm chắc? Con trai tôi ưu tú như vậy, nếu cô thật sự dám ly hôn, tôi tháo đầu tôi cho cô làm bóng đá luôn đấy!”
Tôi khẽ bật cười:
“Thứ nhất, đêm giao thừa thì sao lại không thể nói ly hôn? Tôi cố tình chọn đúng hôm nay đấy, một bà mẹ chồng tồi tệ như bà, tôi mà không nói ly hôn thì giữ bà lại ăn Tết chắc?
“Thứ hai, lương năm của Hứa Văn Sâm là một triệu một trăm ngàn, không phải mấy triệu như bà nói. Còn tôi, lương tuy chỉ khoảng sáu trăm ngàn, nhưng cộng cả tiền hoa hồng thì cũng lên tới một triệu. Thừa nhận tôi giỏi hơn con trai bà khó đến vậy sao?
“Thứ ba, tôi có thực sự muốn ly hôn hay không… bà rồi sẽ biết thôi.”
Tôi quay sang nhìn cả nhà chú thím:
“Sau khi về quê, nhớ nói với cả làng là tôi không cần Hứa Văn Sâm vì Chu Quế Phương thật sự quá kinh khủng.”
“Sự kiểm soát của bà ấy khiến tôi phát điên. Tôi chỉ cần nghe thấy giọng bà ấy là nổi da gà, mỗi lời bà ấy nói, mỗi hành động bà ấy làm đều đang bào mòn tôi.
“Dù chỉ gặp nhau vài ngày mỗi năm vào dịp Tết, nhưng những ngày đó như ác mộng đeo bám tôi suốt cả năm trời.”
“Tại sao tôi và Văn Sâm kết hôn đã năm năm vẫn chưa sinh con? Không phải vì sợ nuôi con, mà là vì sợ Chu Quế Phương sẽ kiểm soát con cái chúng tôi như cách bà kiểm soát chúng tôi.”
“Cho đến bây giờ, mỗi tối Chủ Nhật bà ta vẫn gửi tin nhắn hỏi tôi và Văn Sâm trong tuần này đã quan hệ bao nhiêu lần. Nếu không có ai trả lời, bà ta sẽ viết một bài dài, kể về những vất vả khi một mình nuôi con, để dùng đạo đức trói buộc tụi tôi.”
“Lấy cái khổ làm công cụ trói buộc đạo đức mọi người xung quanh, để biện minh cho mọi hành vi ích kỷ của mình – đó là chiêu trò quen thuộc của bà ta.”
“Có bà mẹ chồng như thế, ai được gả vào cái nhà đó cũng sẽ phát điên thôi. Hứa Văn Sâm, làm ơn, đồng ý ly hôn đi, để tôi và Gạo Nếp còn có con đường sống!”
17
Tôi chẳng buồn quan tâm Hứa Văn Sâm nói gì.
Cầm theo món đồ chơi hình cá có chứa bạc hà mèo, tôi men theo lối thoát hiểm, từng tầng từng tầng đi xuống tìm.
Cuối cùng, tôi tìm thấy Gạo Nếp đang trốn sau cánh cửa tầng năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ôm lấy nó, ngồi bệt xuống đất, cả người nhẹ bẫng.
Kể từ khi quyết định dứt khỏi Chu Quế Phương, tôi không còn đau đầu, hít thở cũng thoải mái hơn, thậm chí thị lực cũng như sáng rõ thêm.
Trước kia nhìn gì cũng thấy u ám, còn giờ chỉ nhìn cánh cửa trắng ở cầu thang thôi… tôi cũng thấy nó lấp lánh như đang phát sáng vậy.
Giống như một người đã chìm trong nước rất lâu, bơi mãi bơi mãi cuối cùng cũng bơi được vào bờ, tôi biết mình đã được cứu rồi!
Trở về nhà, trong nhà đã không còn ai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hứa Văn Sâm quá hiểu tôi.
Anh biết nếu anh hoặc mẹ anh còn ở lại căn nhà này, thì tối nay tôi nhất định sẽ dẫn Gạo Nếp ra ngoài ở.
Anh không gọi điện cho tôi, mà để lại tin nhắn trên WeChat:
【Vợ à, mai anh sẽ đích thân đưa họ về quê. Anh hứa từ nay về sau, trong cuộc sống của chúng ta sẽ không còn chút dấu vết nào của mẹ anh nữa. Chuyện ly hôn, anh mong em có thể suy nghĩ lại.】
【Vợ à, chặng đường mình đã đi qua chẳng dễ dàng gì. Trước đây là anh làm chưa tốt, giờ anh đã hiểu rồi. Xin em cho anh một cơ hội để bù đắp những tổn thương mà mẹ anh đã gây ra cho em.】
【Vợ à, tụi mình từng hạnh phúc đến vậy, yêu thương đến vậy mà…】
Hứa Văn Sâm hoàn toàn không hiểu.
Dù anh cố gắng đến đâu thì cũng không thể thay đổi được hiện thực, bởi vì gốc rễ của vấn đề là mẹ anh – người phụ nữ đã một mình nuôi anh trưởng thành.
Người mẹ đó, anh không thể và cũng tuyệt đối sẽ không bỏ lại.
Anh và mẹ anh, cả đời này đã bị trói chặt lại với nhau rồi.
Vì vậy, cho dù Hứa Văn Sâm có nói gì đi nữa, tôi cũng không muốn đặt chân trở lại cái hố bùn ấy nữa:
【Hứa Văn Sâm, chúng ta thì rất tốt, nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta thì rất tệ. Em thật sự đã quá mệt rồi.】
【Vợ à, mình đã sống như vậy suốt năm năm còn gì? Em đợi thêm chút nữa đi, sắp thay đổi rồi mà.】
【Chính vì đã cố gắng chịu đựng năm năm rồi… nên em thật sự không thể cố thêm nữa.】
Tôi tắt điện thoại, không muốn tiếp tục tiêu hao năng lượng của mình thêm nữa.
Hôm nay là đêm giao thừa, ngày cuối cùng của tháng Chạp.
Cuối cùng tôi cũng tìm lại được chính mình – sau một thời gian dài đã đánh mất.