Ly Hôn Đêm Giao Thừa

Chương 2



03

 

“Chú à, phòng này không được, phòng này để dành cho khách.” Dù tức giận nhưng tôi vẫn giữ được lý trí, lập tức ngăn chú lại và đóng cửa phòng.

 

Nhưng mẹ chồng lại mạnh tay đẩy tôi ra, mở cửa phòng một lần nữa: “Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu, từ khi nào cái nhà này đến lượt cô làm chủ thế?”

 

“Em trai à, em thích phòng nào thì ở phòng đó, Thượng Thần, cháu cũng đi chọn một phòng đi.”

 

“Có chị ở đây rồi, mấy đứa cứ yên tâm ở lại, không ai dám nói ra nói vào đâu.”

 

Mẹ chồng vừa dứt lời, chú và anh họ chồng tôi lập tức không khách khí gì, bắt đầu chuyển hành lý vào phòng.

 

Thấy họ sắp bước vào phòng khách, tôi cuống lên: “Chú ơi, để cháu đặt khách sạn năm sao cho mọi người nhé, thật sự là hai người bạn của Văn Sâm…”

 

“Lâm Hiểu Tình, cô câm miệng ngay cho tôi!” Mẹ chồng mắng xối xả: “Rốt cuộc bạn bè gì mà quan trọng hơn cả chú chồng cô chứ?”

 

“Chú chồng cô tới là để giúp nhà này tụ khí cầu con, cô phải biết ơn mới đúng. Mang tiếng cô còn là sinh viên giỏi giang gì cơ đấy, vậy mà suốt ngày chỉ biết ôm lấy Văn Sâm. Ngay cả khi chú chồng đến chơi cũng không vui vẻ đón tiếp, trong mắt cô còn có người mẹ chồng này không hả?”

 

“……”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cảm giác bất lực trào dâng khắp người, mẹ chồng thì ngang ngược vô lý, tôi có nói thế nào cũng là sai, càng nói càng bị vặn vẹo.

 

Chỉ trong vài câu, chú chồng tôi đã đẩy hành lý vào phòng khách, thím tôi cũng quay lại ngồi trên ghế sofa, cùng chị dâu họ trông hai đứa trẻ.

 

Bà ta vừa ăn đĩa hoa quả tôi bày biện cẩn thận, vừa cố tình đá đểu tôi:

 

“Chậc chậc, Hiểu Tình à, cháu tiếp bạn bè chu đáo thật đấy, mấy loại hoa quả này chắc cả mấy trăm tệ ấy nhỉ.”

 

“Cháu đừng trách thím nói nhiều nhé, ba năm nữa là cháu thành sản phụ lớn tuổi rồi, đừng có suốt ngày chơi bời với bạn bè, bây giờ còn kịp để dưỡng thai đó.”

 

“Hôm nay cứ nghe lời mẹ chồng cháu đi, nhanh chóng gọi cho bạn bảo họ đi ở khách sạn đi. Thím với chú cháu thì không sao, nhưng ba chồng cháu mất sớm, mẹ chồng cháu một mình cực khổ nuôi Văn Sâm khôn lớn thành tài.”

 

“Nếu cháu mà đuổi mẹ chồng đi ở khách sạn chỉ vì hai người bạn, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng cho xem.”

 

Tôi mấp máy môi, nhưng không giải thích nữa.

 

Sự đã rồi, họ không tin thì thôi.

 

Dù sao khách cũng không phải của tôi, tương lai cũng chẳng phải của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hứa Văn Sâm hiện giờ đang đón cặp vợ chồng khách quý kia từ sân bay, đang trên đường lái xe về nhà.

 

Anh ấy giờ chỉ có thể tự cầu phúc cho mình thôi.

 

04

 

Tôi vừa nhắn tin xong cho Hứa Văn Sâm thì bị mẹ chồng gọi lại:

 

“Hiểu Tình, chuẩn bị kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt, khăn tắm cho nhà chú đi. Nhà có khách, cô đừng có mặt nặng mày nhẹ.”

 

Tôi giả vờ cười phối hợp: “Mẹ, mấy món đó đều đã chuẩn bị sẵn trong nhà vệ sinh phòng khách, mẹ cứ bảo chú tự lấy dùng.”

 

“Thế mới đúng chứ.”

 

Mẹ chồng hài lòng truyền đạt lời tôi tới hai phòng khách, rất nhanh sau đó tôi đã nghe tiếng lục lọi tủ kệ loảng xoảng vang lên.

 

Mấy đồ dùng đó là Hứa Văn Sâm đích thân mua theo sở thích của cặp vợ chồng khách quý – kem đánh răng 200 tệ một tuýp, bàn chải 60 tệ một cái – đảm bảo nhà chú chồng tôi dùng thấy vừa lòng.

 

Còn với kiểu vừa dùng vừa lấy mang về của nhà chú, phen này chắc Hứa Văn Sâm sẽ tiếc đứt ruột mất.

 

Đang tưởng tượng cảnh anh ấy há hốc mồm khi trở về, thì điện thoại đổ chuông:

 

“Vợ ơi, anh Lực với chị Lệ hôm nay hơi mệt, họ nói muốn ăn cơm nhà cho nhẹ bụng, em chuẩn bị giúp anh nhé.”

 

“Ừ, được thôi… chồng ơi, anh rảnh thì xem tin nhắn em gửi nha.”

 

“Ừ, được, giờ anh đang lái xe.”

 

Hứa Văn Sâm vội vã cúp máy, tôi liếc nhìn sàn nhà đầy dấu giày bẩn, bàn trà thì bừa bộn vỏ hoa quả, không khỏi đưa tay day trán.

 

Dù mẹ chồng tôi có độc đoán cỡ nào, thì chồng tôi vẫn là một người tốt.

 

Từ thời học sinh đến lúc khoác áo cưới, chúng tôi đã bên nhau mười năm. Anh hiền lành, không có thói xấu, hầu hết tiền kiếm được đều đưa tôi giữ.

 

Điều đáng quý nhất là anh thật lòng yêu thương tôi, có gì đều sẵn lòng cho tôi hết, thậm chí chỉ cần tôi bị cảm cúm nhẹ thôi là anh cũng xót xa đến đỏ cả mắt.

 

Nghĩ đến việc lát nữa người chồng yêu thương mình sẽ bị mất mặt trước khách quý, thậm chí ảnh hưởng đến thành tích công việc năm tới, tôi cuối cùng cũng không đành lòng.

 

Tự dỗ dành mình một phút, tôi quyết định lại đi khuyên thêm lần nữa vì Hứa Văn Sâm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com