Ly Hôn Đêm Giao Thừa

Chương 3



05

 

Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, tôi cố gắng nở nụ cười đi đến phòng khách.

 

Còn chưa kịp mở miệng, tôi đã sững người tại chỗ.

 

Hai đứa trẻ không thèm cởi giày đã leo lên giường, vừa lăn vừa nhảy trên chiếc chăn lụa tơ tằm mấy chục nghìn tệ của chị Lệ.

 

“Hai đứa mau xuống ngay!” Tôi hoảng hốt chạy tới kéo hai đứa trẻ xuống khỏi giường: “Không được lên giường nữa!”

 

Hai đứa bé bị tôi quát liền chạy trốn vào lòng thím, chú chồng tôi thì không vui: “Hiểu Tình, bọn trẻ chỉ đang chơi trên giường chứ có phá gì đâu, cháu la tụi nó làm gì?”

 

Thím tôi cũng xót cháu: “Hiểu Tình, nếu cháu thật sự không hoan nghênh gia đình chú thím thì chúng tôi đi ngay, Tết nhất rồi mà cháu lại trút giận lên con nít, vậy có ra gì không?”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi định giải thích cho họ hiểu giá trị của chiếc chăn, nhưng mẹ chồng đã bước vào, không nói không rằng kéo tôi ra khỏi phòng:

 

“Cô không biết trẻ con hiếu động là bản tính sao?”

 

“Mẹ à, chúng còn không cởi giày đã nhảy lên giường, đây là đồ của khách, mẹ xem bị bẩn đến mức nào rồi…”

 

“Bẩn thì giặt sạch là được chứ gì? Lâm Hiểu Tình, cô đừng có gây chuyện mãi như vậy, làm mọi người mất vui.”

 

Mẹ chồng chẳng thèm để ý đến tôi, kéo hai đứa trẻ từ lòng thím ra, bế từng đứa trở lại lên giường:

 

“Nhảy đi, hai con khỉ nhỏ cứ nhảy thoải mái đi, bà cô giặt chăn cho tụi con.”

 

Trong phòng lại vang lên tiếng la hét nô đùa của bọn trẻ, thím tôi cố ý trêu mẹ chồng ngay trước mặt tôi:

 

“Chị Hai à, chị chiều tụi nhỏ quá rồi, sau này mà có cháu nội thì chắc chị cưng nó lên tận trời mất.”

 

Mẹ chồng liếc nhìn tôi, rồi thở dài một tiếng:

 

“Nhà không có phúc, em xem Hiểu Tình lấy Văn Sâm năm năm rồi, Tết nhất còn chỉ nghĩ đến bạn bè chơi bời, chị sống cả đời này, không biết có được bồng cháu không nữa…”

 

Khoảnh khắc đó, ý định muốn cứu vãn tình hình giúp Hứa Văn Sâm trong tôi hoàn toàn tan biến, vì mẹ chồng vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ chịu nghe tôi nói.

 

Tôi quay người trở về phòng ngủ chính, yên tâm đeo tai nghe vào và bắt đầu chơi game.

 

06

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mười phút sau, điện thoại reo, là Hứa Văn Sâm gọi.

 

Tôi lặng lẽ chuyển sang chế độ im lặng, anh ấy lại gọi lần nữa, tôi vẫn không bắt máy, chỉ nhắn vài chữ trên WeChat: 【Tự mình giải quyết đi, em bất lực rồi.】

 

Hứa Văn Sâm ngập ngừng mười mấy giây, rồi trả lời: 【Vậy lát nữa em giúp anh tiếp anh Lực với chị Lệ nhé.】

 

Mở ứng dụng lên, tôi thấy xe đã đỗ đúng chỗ, nghĩa là nhiều nhất trong vòng năm phút nữa, Hứa Văn Sâm và cặp khách quý sẽ về đến nhà.

 

Tôi vươn vai một cái, tháo tai nghe xuống, trong lòng bắt đầu nổi hứng hóng chuyện.

 

Nhưng vừa bước ra phòng khách, tôi suýt nữa phát điên.

 

Không biết ai đã tự tiện mở cửa phòng thú cưng, bé mèo của tôi – Gạo Nếp – bị dọa bởi đám người lạ nên hoảng loạn chạy khắp nhà, còn anh họ chồng tôi thì dẫn theo hai đứa trẻ rượt đuổi theo nó, cố gắng bắt lấy.

 

Tôi hoàn toàn nổi giận: “Ai dám đụng vào mèo của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

 

Phòng khách lập tức lặng đi một giây, anh họ chồng tôi kịp thời dừng lại, còn hai đứa nhỏ thì dồn Gạo Nếp vào dưới tủ, cứ thế thò tay chọc vào bắt.

 

Gạo Nếp là cô mèo mắt xanh lông trắng rất ngoan ngoãn, ngay cả lúc cắt móng cũng không kêu tiếng nào, vậy mà giờ đang sợ hãi kêu “meo meo” liên tục.

 

Tim tôi như thắt lại, tôi lao tới như bay, đẩy hai đứa trẻ sang một bên. Một đứa nhỏ tuổi hơn không đứng vững, ngã phịch xuống sàn, liền bật khóc ầm ĩ.

 

“Hiểu Tình, sao cháu lại đánh con nít!?” Thím tôi vội chạy tới bế đứa trẻ dậy, bắt đầu tranh cãi với tôi.

 

Cả tâm trí tôi lúc này chỉ dồn vào Gạo Nếp, nào còn hơi sức đâu mà đôi co với bà ta.

 

Không ngờ thím tôi lại đỏ cả mắt, kéo chú chồng tôi đòi rời đi: “Tôi đã bảo nên ở khách sạn rồi, là anh cứ muốn ở nhà cháu. Giờ thì sao? Tết nhất mà bị người ta ghét bỏ, đến trẻ con cũng bị ức hiếp.”

 

“Đi, đi, đi! Bây giờ đi luôn!” Chú chồng tôi làm bộ quay về phòng lấy hành lý, nhưng bị mẹ chồng tôi giữ lại.

 

“Trời ơi là trời, người nhà với nhau mà giận dỗi làm cái gì chứ.”

 

“Chị Hai, con dâu chị khinh thường nhà em, chúng em còn ở lại làm gì? Chờ cô ta đuổi thẳng à?”

 

Mặt mẹ chồng tôi bắt đầu không giữ nổi, liếc mắt ra hiệu liên tục cho tôi: “Lâm Hiểu Tình, mau xin lỗi chú thím đi!”

 

Tôi ôm Gạo Nếp trở lại phòng thú cưng, khóa cửa cẩn thận, rồi liếc nhìn đồng hồ, tâm trạng cũng dịu lại đôi chút, giọng nói trở nên bình tĩnh hơn hẳn:

 

“Chú thím cứ yên tâm, con sẽ không đuổi hai người đâu.”

 

Bởi vì… người đuổi hai người, sắp sửa về đến nhà rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com