Ly Hôn Trong Danh Dự

Chương 4



Sau đó cô còn gửi rất nhiều, nhưng mãi không nhận được lấy một tin phản hồi.

 

Thu Đường — nhẫn nhịn đến vậy.

 

Chẳng lẽ… cô ấy thực sự chưa từng yêu anh ta sao?

 

Sáng nay, Thu Đường có hai ca mổ.

 

Viện trưởng tìm cô, nhưng cô bận quá không đến được.

 

Không ai dám nhắc thẳng chuyện của Hướng Nam trước mặt cô, ngoại trừ người bạn thân của cô — Hà Ý.

 

Buổi trưa, Hà Ý đến để “ăn ké” cơm cô nấu, thấy Thu Đường vẫn bình thản như thường thì mới yên tâm phần nào.

 

Cả hai vào bệnh viện cùng nhau, cùng kề vai sát cánh vượt qua những năm tháng gian khổ nhất.

 

Điều quan trọng là: Thu Đường rất chăm, bữa trưa đều do cô tự nấu mang theo.

 

Cô nấu ăn ngon, mà lại không bao giờ tiếc với người khác.

 

“Bà mẹ chồng cao cao tại thượng của cậu không gọi điện cho cậu à?”

 

“Có gọi, nhưng tớ không nghe.”

 

Thu Đường dọn hộp cơm, rót thêm nước vào cốc của Hà Ý.

 

“Chuyện của Hướng Nam… là cậu tung ra phải không?”

 

“Ừ.”

 

“Làm tốt lắm!”

 

Hà Ý không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.

 

Năm xưa lần đầu tiên Thu Đường kể với cô về việc Hướng Nam không chỉ ngoại tình mà còn mua dâm, lúc ấy cô vừa phẫn nộ vừa có vẻ… hưng phấn.

 

Thì ra — cô ấy thật sự đang chờ cơ hội.

 

“Tớ cũng thấy mình làm khá tốt.”

 

Thu Đường lật chăn chui vào giường. Hà Ý cũng chui vào, ôm lấy cô.

 

“Tớ sợ nhà họ Hướng sẽ trả thù cậu.”

 

“Cậu xem đi, trên mạng toàn là tin tức về Hướng Nam, giờ còn bịt được nữa sao? Viện trưởng gọi tớ, chắc là vì Ủy ban Kỷ luật sắp vào cuộc rồi.”

 

Hướng Nam thì đang bị giam giữ, chẳng biết gì chuyện bên ngoài.

 

Còn cô — đã sắp xếp xong hết tài liệu rồi.

 

Ba mẹ chồng cô sao còn chưa vội về?

 

Chẳng phải vì sợ hãi đó sao?

 

Thu Đường vỗ nhẹ lưng Hà Ý.

 

Bao năm qua cô nhẫn nhịn, chính là để thu thập bằng chứng, đợi thời cơ thích hợp —cô sẽ lôi cả nhà họ Hướng xuống ngựa.

 

“Cậu phải cẩn thận đấy. Nhà họ Hướng rễ sâu gốc vững, nếu bị kéo đổ, những kẻ có dây mơ rễ má với họ chẳng lẽ chịu ngồi yên? Không sợ chúng sẽ ra tay với cậu à?”

 

“Không sao đâu.”

 

Cô đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi.

 

Cô không còn gì để mất, cũng không sợ chết.

 

Nếu cái c.h.ế.t của một người có thể đánh thức lương tri của cả một tập thể, có thể giành lại sự trong sạch cho người cô yêu thương — vậy thì, cô chẳng còn gì phải sợ nữa.

 

Viện trưởng gọi cô lên, chỉ nói vỏn vẹn hai câu:

 

“Chuyện của Hướng Nam sẽ không dừng lại đơn giản đâu. Cô nên chuẩn bị tâm lý trước.”

 

Mà cô — đã chuẩn bị gần mười năm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thu Đường, chuyện này giờ đã dính tới bệnh viện. Cô phải suy nghĩ kỹ — đến lúc đó định nói thế nào.”

 

Thu Đường gật đầu.

 

Hướng Nam làm giả học thuật, giữa ca mổ còn nhiều lần vô cớ rời đi, mối quan hệ mập mờ với thực tập sinh… Những chuyện như vậy — ban lãnh đạo bệnh viện lại hoàn toàn không biết gì sao?

 

Tất nhiên là có người bao che.

 

“Viện trưởng còn nhớ lý do ban đầu ông chọn làm bác sĩ là gì không?”

 

Cô mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhưng kiên định.

 

Viện trưởng nhíu mày, không rõ vì sao cô lại đột nhiên hỏi như thế.

 

“Từng có người nhiều lần nói với tôi rằng, trên đời này có hai loại người — từ đầu đến cuối đều phải giữ lấy tâm nguyện ban đầu. Bởi trái tim họ — không được phép vấy bẩn.”

 

“Một là giáo viên — vì họ nắm giữ tương lai của những đứa trẻ, là hy vọng của đất nước.”

 

“Hai là bác sĩ — bởi trong tay họ là sinh mệnh của người khác, là niềm trông đợi của cả một gia đình.”

 

“Họ đã đem tính mạng của mình gửi gắm cho chúng ta — thì chúng ta, lẽ nào không nên xứng đáng với sự tin tưởng ấy?”

 

“Vậy nên, ông hỏi tôi phải nói gì ư?”

 

“Tôi chỉ có thể nói sự thật.”

 

Viện trưởng bất giác thấy xấu hổ, nhất thời im lặng.

 

Ông vốn không còn tin rằng trên đời này còn tồn tại người thuần khiết nữa.

 

Phần lớn con người đều bị lợi ích cuốn theo, chẳng thể tự chủ.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dù có muốn hay không — rất nhiều chuyện, vốn dĩ đã không còn nằm trong tay mình.

 

Thu Đường bị mời lên làm việc.

 

Cô nộp ra từng bằng chứng đã chuẩn bị kỹ từ trước — cả tài sản nhà họ Hướng ở các nơi, thậm chí chi tiết đến mức: bữa cơm tất niên ăn tôm hùm là loại tươi sống được chuyển phát nhanh từ Úc về trong ngày — cô cũng khai rất rõ ràng.

 

Ngoài ra, cô còn nộp một tài liệu khác.

 

Và đặc biệt chú thích riêng.

 

Đó là về một người đã qua đời từ rất lâu rồi.

 

Thu Đường thậm chí còn không biết ba mẹ ruột của mình là ai — cô chào đời trong một nhà vệ sinh ở bệnh viện.

 

Người đưa cô đến trại trẻ mồ côi là một bác sĩ sản khoa của bệnh viện ở thời điểm đó.

 

Tên bà là Thu Hà.

 

Cái họ “Thu” của Thu Đường — chính là theo họ của bà.

 

Năm ấy, Thu Hà cũng vừa tốt nghiệp trường y, vẫn còn là một cô gái trẻ.

 

Trại trẻ mồ côi khi đó điều kiện vô cùng tồi tàn, Thu Hà không yên lòng, mỗi tuần đều đến thăm cô hai đến ba lần.

 

Về sau, khi cô lớn hơn một chút, bắt đầu biết gọi người, thì cứ đinh ninh rằng Thu Hà chính là mẹ mình.

 

Cô gọi Thu Hà là mẹ.

 

Thu Hà cũng vui vẻ nhận lời, giống như một người mẹ thực thụ — tắm rửa, nấu ăn cho cô, mua những chiếc váy thật xinh cho cô mặc.

 

Năm Thu Đường lên sáu, Thu Hà kết hôn.

 

Chồng Thu Hà là công nhân nhà máy, tính khí cộc cằn, thường xuyên ra tay đánh vợ.

 

Lần cuối cùng, ông ta đánh vỡ đầu Thu Hà. Thu Hà báo cảnh sát — rồi hai người ly hôn.

 

Sau đó, Thu Hà không tái hôn.

 

Bà nuôi dạy Thu Đường lớn lên — như nuôi chính con ruột của mình.

 

Bà là mẹ của Thu Đường.