Hồi đó, họ sống trong căn nhà tập thể nhỏ mà bệnh viện phân cho. Mùa đông lạnh buốt, trong nhà đốt lò than, ấm nước đặt trên lò bốc khói nghi ngút.
Bà ngồi xổm bên bếp, cẩn thận bóc lớp vỏ cháy xém của củ khoai lang vừa nướng, đưa cho Thu Đường.
Còn cô thì ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chăm chú đọc sách.
Người được lò sưởi hong cho ấm ran, dễ chịu vô cùng.
“Con gái à, sau này lớn lên con muốn làm gì?”
“Con cũng chưa biết nữa…”
Năm đó cô mới chín tuổi, thật sự chưa biết sau này mình muốn làm gì.
“Mẹ ơi, mẹ thấy con nên làm gì thì tốt?”
Cô nhận lấy củ khoai lang nóng hổi do Thu Hà đưa, đôi mắt long lanh sáng rỡ.
“Con muốn làm gì cũng được.”
Thu Hà mỉm cười, xoa xoa đỉnh đầu cô một cách dịu dàng.
Thu Đường nghĩ, sau này khi lớn lên, cô thật sự muốn làm tất cả những điều mình muốn làm.
Vì mẹ — đã cho cô dũng khí ấy.
Mùa hè, mưa bất chợt đổ xuống. Thu Hà đến trường đón cô tan học, cô lại không mang giày đi mưa.
Thu Hà cõng cô trên lưng, cô thì che ô cho hai người.
Thế giới bên ngoài mưa như trút nước, nhưng tấm lưng gầy gò của mẹ — lại che chắn cho cô khỏi gió mưa.
Mùa hè năm mười tám tuổi, cô bước vào phòng thi. Mẹ cô đội nắng 33 độ đứng chờ bên ngoài.
Mẹ tặng cô một bó hoa.
Thời ấy, hiếm ai nỡ bỏ tiền ra mua hoa.
Cũng năm đó, cô đậu vào trường y tốt nhất.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mẹ tiễn cô ra bến xe.
Cô không ngờ — đó là lần cuối cùng hai mẹ con gặp nhau.
Khi nhận được cuộc gọi từ viện trưởng, cô vội vã quay về từ trường.
Lúc về đến nơi, mẹ cô đã bị hỏa táng, tro cốt được đựng trong một chiếc bình nhỏ.
Trước cửa nhà, người xem náo nhiệt và kẻ gây chuyện vây kín cả con ngõ.
Mẹ cô tự sát. Bà nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống.
Một sản phụ mổ bắt con c.h.ế.t trên bàn mổ vì bác sĩ sơ suất — cả mẹ lẫn con đều mất.
Người ta đồn rằng mẹ cô là bác sĩ chính của ca mổ đó.
Vì mọi người đều nói thế, mà thời đó lại chưa có camera giám sát.
Y tá trong phòng mổ, người nhà sản phụ, cả hồ sơ bệnh án — tất cả đều cho thấy: đúng là mẹ cô đứng mổ.
Mẹ c.h.ế.t rồi, thiên hạ nói bà tự sát vì tội lỗi.
Nhưng Thu Đường không tin.
Cô lần mò hỏi han khắp nơi.
Cho đến khi nghe được từ một người nhà của bệnh nhân rằng: người phụ nữ đã mất kia — bác sĩ điều trị chính ban đầu của cô ta tên là Tiêu Lệ Lệ.
Vậy thì vì sao bệnh nhân của Tiêu Lệ Lệ — lại để mẹ cô đứng ra làm bác sĩ chính cho ca mổ đó?
Thu Đường tra ra được người tên đó, cũng biết phía sau cô ta có thế lực không nhỏ.
Nhưng cô không có bằng chứng.
Nên cô đã mất gần hai mươi năm.
Cô muốn sự thật được đưa ra ánh sáng.
Cô muốn… rửa sạch oan khuất cho mẹ mình.
Buổi thẩm vấn kéo dài suốt cả ngày.
Khi Thu Đường rời đi, người ta chỉ dặn một câu: “Giữ kín miệng.”
Lúc bước ra khỏi cục cảnh sát, trời đã tối đen như mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô vừa khát vừa đói.
Tin nóng liên quan đến Hướng Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi top tìm kiếm.
Mẹ chồng gọi cho cô bốn năm cuộc.
Có lẽ họ đã về rồi?
Nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu đều là những thế lực lớn.
Có lẽ Hướng Nam đã được “lo” ra ngoài.
Mọi chuyện… có phải sắp trở lại yên ắng như chưa từng xảy ra?
Hay chỉ là một khoảnh khắc tĩnh lặng cuối cùng — trước cơn cuồng phong?
Thu Đường gọi lại cho mẹ chồng.
“Tối về ăn cơm đi, mẹ với ba con mới về.”
Giọng điệu vẫn là kiểu ra lệnh của kẻ đứng trên cao.
“Vâng.”
Thu Đường khẽ đáp một tiếng.
Vợ chồng nhà họ Hướng sống trong một căn tứ hợp viện, diện tích không lớn.
Nhưng chỉ cần đẩy cửa bước vào — trên giá gỗ cổ bày đủ các loại bình bình lọ lọ, món nào cũng đủ để một nhà bình thường ăn cả nửa đời.
Quả nhiên, Hướng Nam đã được thả ra.
Bàn ăn kín chỗ — có cả chú bác, cậu mợ bên nhà anh ta.
Toàn là những “nhân vật cấp cao,” vẻ mặt ai nấy đều ôn hòa, khiêm nhường.
“Thu Đường, ngồi đây.”
Hướng Nam trông như đã được tắm rửa sạch sẽ, ngoài quầng thâm dưới mắt thì chẳng khác ngày thường là bao.
Thu Đường ngồi xuống bên cạnh anh.
Mẹ chồng cô — Tiêu Lệ Lệ — liếc cô một cái, mặt đầy bất mãn.
“Không biết mở miệng chào hỏi à? Một bàn đầy trưởng bối thế này, chẳng đáng để con cất lời hay sao?”
Thu Đường ngoan ngoãn chào từng người một.
Bọn họ cũng chỉ hờ hững gật đầu lấy lệ.
“Nghe nói hôm nay bên Tiểu Diêu có gọi con đi hỏi chuyện hả?”
Chú của Hướng Nam lên tiếng.
“Vâng.”
“Người ta hỏi những gì? Con nói thế nào?”
“Hỏi những chuyện liên quan đến Hướng Nam, con chỉ bảo hai vợ chồng không hợp, đã ly thân từ lâu, con không rõ gì cả.”
Thu Đường gắp một đũa rau cho vào miệng, từ tốn nhai.
Cô đói lả người rồi.
“Chưa đợi trưởng bối động đũa mà đã ăn trước? Quả nhiên là kiểu người xuất thân tầm thường…”
Dì út giở giọng mỉa mai, lời nói đầy gai góc.
Thu Đường ngẩng đầu nhìn cô ta.
Ánh mắt cô đen nhánh, sâu thẳm. Cứ nhìn chằm chằm như thế khiến người ta thấy rợn người.
Xuất thân tầm thường?
Mẹ cô c.h.ế.t rồi, cô đâu còn xuất thân nào để mà tính.
“Dì út à, chắc là Thu Đường đói quá thôi.”
Hướng Nam gắp thức ăn cho cô, cô không đụng đũa, vẫn tự chọn món mình thích.
“Hướng Nam à, lần này con gặp chuyện lớn, chắc cũng phải tự biết điều một chút. Tuổi tác không còn nhỏ nữa, nên biết sống ổn định hơn. Chúng ta không thể che chở cho con cả đời.”
“Vả lại, dạo này nhà nước kiểm tra gắt, con mà vướng phải loại chuyện này — chẳng khác nào đứng giữa đầu sóng ngọn gió. Về sau, nhất định phải cẩn thận.”
Giọng ba chồng nghiêm khắc, khó nghe.