Ly Hôn Trong Danh Dự

Chương 6



Bao năm làm dâu nhà họ Hướng, đây là lần đầu tiên Thu Đường nghe thấy một lời trách mắng thật sự.

 

Dù vậy, từ trước đến nay, cái gọi là nghiêm khắc ấy — phần nhiều vẫn chỉ hướng vào cô.

 

“Con nó đã chịu khổ đến thế rồi, ông còn nói làm gì nữa? Chuyện nhỏ thôi, cần gì phải làm quá lên thế.”

 

Mẹ chồng vội chen vào, không cho ba chồng nói thêm.

 

Bầu không khí trên bàn ăn lại trở về vẻ “hòa thuận vui vẻ.”

 

Còn Hướng Nam làm sao được thả ra, nhờ ai, tốn bao nhiêu tiền — chẳng ai hỏi đến một câu.

 

Thu Đường lái xe, Hướng Nam ngồi ghế phụ, châm một điếu thuốc.

 

Anh ta muốn về Tiểu Nam Sơn — nơi ở của anh.

 

Hoặc cũng có thể — còn có người khác đang ở đó, Thu Đường đều biết, nhưng chẳng buồn hỏi.

 

“Khi nào em rảnh, mình đi làm thủ tục ly hôn.” Hướng Nam lên tiếng trước.

 

Thu Đường khẽ nhếch môi, gật đầu.

 

“Sao vậy? Em không định hỏi gì à?”

 

Hướng Nam nhìn vẻ mặt bình lặng không gợn sóng của cô, trong lòng bỗng thấy khó chịu.

 

“Anh muốn em hỏi gì? Tại sao chúng ta lại ly hôn sao?”

 

“Năm đó là em nói thích anh trước.”

 

“Cũng như anh đã nói, đó là chuyện của năm đó.”

 

Trong thế giới của cô, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là “thích”.

 

Chỉ có những nỗ lực không ngừng nghỉ, ngày qua ngày, đêm nối đêm — Cố gắng để vươn tới nơi đủ gần với những kẻ gọi là ‘người cầm quyền’,

 

Rồi nhẫn nhịn, chờ đúng thời điểm — một đòn, kết thúc tất cả.

 

“Thu Đường, em còn nhớ vì sao chúng ta đến với nhau không?”

 

Hướng Nam rít một hơi thuốc, rồi từ tốn nhả ra một vòng khói.

 

“Dĩ nhiên nhớ. Lúc đó, có một y tá trong khoa bị chồng bắt gian. Em giấu người kia vào tủ, còn bản thân thì nằm lên giường.”

 

Rất nhiều người đã nhìn thấy cô và Hướng Nam nằm cùng giường.

 

Hướng Nam nói họ đang yêu nhau, sắp cưới, khó kiềm chế tình cảm.

 

Thế là chuyện đó êm xuôi.

 

“Thật ra không cưới em cũng chẳng sao. Nhưng cuối cùng anh vẫn cưới.”

 

“Vậy tại sao anh lại cưới em?”

 

“Vì em nói em thích anh mà! Khi em nhìn anh, ánh mắt sáng rực, nó thật đến mức anh phải tin. Nhưng điều anh không hiểu là — tại sao sau này em lại chẳng còn yêu anh nữa?”

 

Đèn đỏ vừa lúc bật lên.

 

Thu Đường quay sang nhìn Hướng Nam.

 

Anh ta đúng là có một gương mặt ưa nhìn — nhưng cũng chỉ có thế.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Cái gọi là “thành tựu” mà anh ta có hôm nay, chẳng qua là do nhà họ Hướng và nhà họ Tiêu dùng tiền và quyền nâng đỡ lên.

 

Trong bệnh viện, ngay cả một bác sĩ nội trú bình thường — cũng giỏi hơn anh ta rất nhiều.

 

“Bởi vì tôi thấy anh… quá bẩn.”

 

Thu Đường cười nhạt, đáp nhẹ nhàng.

 

Hướng Nam búng tàn thuốc ra ngoài cửa kính, không hề nổi giận.

 

“Những kẻ như anh chẳng thiếu thứ gì cả. Tiền, quyền — chơi chán rồi thì đến lượt đàn bà.”

 

“Những người phụ nữ đó — đều là tự nguyện dâng đến. Chẳng phải em cũng thế sao? Lúc đầu em thật sự chỉ yêu con người anh à? Không phải cũng nhìn vào xuất thân và hậu thuẫn của anh, muốn đi đường tắt sao?”

 

“Vậy nên Thu Đường à, đừng tỏ ra mình cao thượng đến vậy…”

 

Thu Đường không đáp.

 

Gió thổi tung mái tóc cô.

 

Cô chỉ khẽ cười — nụ cười đó khó đoán, khiến người ta chẳng thể hiểu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Biệt thự ở Tiểu Nam Sơn yên tĩnh, sâu trong núi.

 

Cô dừng xe ngay trước cổng. Trong nhà đèn sáng trưng. Trước cửa, có một bóng dáng phụ nữ đang ngóng chờ.

 

Nghe tiếng xe dừng, cô gái liền vui mừng chạy đến, từng bước nhẹ bẫng như lướt trên gió.

 

Hướng Nam vừa mở cửa xe bước xuống, cô ta đã nhào vào lòng anh như chim nhỏ sà vào tổ.

 

Cô ta còn quá trẻ, quá xinh đẹp.

 

Thu Đường lần đầu gặp cô gái ấy, không biết tên, cũng chẳng rõ cô ta đã ở bên Hướng Nam từ bao giờ.

 

Đôi mắt cô gái chạm vào ánh nhìn của cô.

 

Trong đôi mắt xinh đẹp kia là sự thù địch không hề che giấu.

 

Thu Đường mím môi, nở nụ cười nhẹ.

 

Chỉ mong cô ta không thật lòng yêu Hướng Nam, mà đến với nhau chỉ là đôi bên cùng có lợi.

 

Để đến lúc không còn Hướng Nam nữa, cô ta vẫn có thể sống tốt.

 

Thu Đường đạp chân ga, rời đi mà không nói lời tạm biệt.

 



 

Một tuần sau, Hướng Nam quay lại bệnh viện làm việc.

 

Thu Đường tình cờ thấy anh ta trong một buổi hội thảo chuyên đề.

 

Anh ta đứng trên bục, vẫn dáng vẻ phong độ và đầy tự tin ấy.

 

Còn chuyện bị tạm giam — dường như chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh ta.

 

“Ve sầu cuối thu thôi, còn nhảy nhót được mấy hôm nữa đâu.”

 

Hà Ý ghé sát tai Thu Đường, khẽ thì thầm.

 

Thu Đường chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào.

 

“Loại cầm thú cũng không bằng.” Hà Ý lại nói.

 

“Đừng xúc phạm cầm thú.”

 

Thu Đường đáp rất nghiêm túc. Hà Ý không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

Thu Đường nhắn tin cho Hướng Nam. Cả hai người đều xin nghỉ nửa ngày.

 

Mỗi người đi xe riêng, gặp nhau trước cổng cục dân chính.

 

Người đến ly hôn còn nhiều hơn người đến kết hôn, mà tâm trạng thì lạnh lùng hơn hẳn.

 

Thu Đường bình tĩnh ký tên. Tài sản nhà họ Hướng — cô không lấy một xu.

 

Vì cô thấy bẩn.

 

Hướng Nam liếc nhìn tờ giấy ly hôn trên tay, rồi lại nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.

 

Vẫn giống hệt như ngày họ cưới — khóe môi cô cong lên, nụ cười nhẹ nhàng, vẻ ngoài ôn hòa và khiêm nhường.

 

Anh ta chợt thấy kỳ lạ, không hiểu sao mình vẫn nhớ rõ dáng vẻ cô hôm đó.

 

“Vậy thì, bác sĩ Thu… tạm biệt.”

 

Hướng Nam ra vẻ phong độ, đưa tay ra trước.

 

Thu Đường chỉ cúi nhìn thoáng qua — không đưa tay bắt lại.

 

“Bác sĩ Hướng, ngày đó anh học y là vì điều gì?”

 

Hướng Nam rút tay lại. Đây là lần đầu tiên, Thu Đường hỏi một câu về anh.

 

“Người lớn trong nhà đều làm trong ngành y mà… em biết rồi đấy.”

 

Thu Đường gật đầu.

 

“Em muốn hỏi — khi anh có được nhiều quyền lực hơn, to lớn hơn… anh sẽ muốn làm gì?”

 

Giọng cô rất nghiêm túc.

 

Gió thổi lùa mái tóc trên trán cô bay lên, rồi lại rơi xuống.

 

“Ham muốn của con người là không giới hạn…”