Mẹ tôi là bà mối nổi tiếng của cục dân chính.
Trong mắt bà, kết hôn là chính đạo, ly hôn là tội ác!
Khi tôi bị b.ạo hà.nh gia đình, đau khổ không muốn sống, mẹ tôi thà c.h.ế.t cũng không cho tôi ly hôn, thậm chí còn xúi giục gã đàn ông vũ phu nh.ốt tôi lại.
Bà nói nếu tôi ly hôn, đó chính là bôi nhọ mặt mũi bà!
Sau đó, tôi bị đánh đến ch.ếc.
Mở mắt ra lần nữa, tôi trọng sinh trở về ngày trước khi đăng ký kết hôn với kẻ vũ phu ấy.
1
"Tiểu Niệm, ngày mai con mặc bộ này, đảm bảo đẹp tuyệt!"
"Đến cục dân chính, mẹ đích thân làm thủ tục cho con, để mọi người thấy con gái mẹ lấy được người chồng tốt đến mức nào!"
"Phụ nữ đến tuổi thì phải lấy chồng, đừng có nghe mấy lời vô nghĩa như độc lập kinh tế hay chủ nghĩa không kết hôn!"
Bên tai tôi vang lên những lời càm ràm không dứt.
Tôi giật mình tỉnh lại, nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt và cuốn lịch trên bàn.
Tôi… đã trọng sinh rồi sao?
Hơn nữa, tôi trọng sinh đúng vào ngày trước khi kết hôn với Chu Hạo – kẻ vũ phu đó!
Kiếp trước, cũng chính dưới sự sắp đặt của mẹ tôi, tôi vừa tốt nghiệp đại học liền lấy Chu Hạo.
Không lâu sau khi kết hôn, Chu Hạo lộ ra bộ mặt đáng sợ của anh ta.
Anh ta không chỉ hút thuốc, uống rượu mà còn có xu hướng bạo hành nghiêm trọng, chỉ cần không vừa ý là ra tay ngay.
Tôi đã chống cự.
Nhưng đàn ông vốn mạnh hơn phụ nữ, tôi không đánh lại hắn.
Tôi cũng từng báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, Chu Hạo sẽ ngoan ngoãn được vài ngày, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bản chất, thậm chí đánh tôi tàn nhẫn hơn!
Tôi không chịu nổi, muốn ly hôn.
Nhưng khi mẹ tôi biết chuyện, bà lập tức tát tôi một cái trời giáng!
Bà thậm chí quỳ xuống cầu xin tôi, van nài tôi đừng tùy hứng đòi ly hôn.
Bà là bà mối của cục dân chính, chuyên khuyên can các cặp vợ chồng đừng ly hôn, nếu con gái ruột của bà ly dị thì chẳng khác nào tự vả vào mặt mình!
Để ngăn tôi ly hôn, mẹ tôi dùng đủ mọi cách.
Thấy tôi vẫn cứng đầu không chịu thỏa hiệp, bà còn xúi giục Chu Hạo nhốt tôi lại.
Bà dặn dò người con rể "tốt" kia, chỉ cần khiến tôi mang thai, tôi sẽ không dám vùng vẫy nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà làm ở cục dân chính nhiều năm, biết rõ rằng con cái chính là điểm yếu của một người mẹ.
Sau đó, một đêm Chu Hạo lại uống say, anh ta ra tay tàn nhẫn hơn bao giờ hết, mà tôi thì bị xí.ch chặt, không thể trốn thoát.
Suốt một đêm, tôi bị anh ta đánh đến chếc.
M.áu chảy loang lổ khắp nơi, toàn thân tôi rá.ch n.át, không còn chỗ nào lành lặn.
Nhưng khi cảnh sát đến điều tra, mẹ tôi vẫn đứng về phía Chu Hạo.
"Cậu con rể này của tôi là người tốt lắm! Nhất định có hiểu lầm gì ở đây, hai đứa nó vẫn hạnh phúc lắm mà."
"Đàn ông đánh vợ chẳng phải chuyện bình thường sao? Đó là gia vị hôn nhân mà..."
"Tôi đâu có biết Chu Hạo ra tay nặng như vậy! Nếu biết trước, tôi chắc chắn đã khuyên nó rồi..."
2
Tôi lơ lửng trên không, nhìn mẹ tôi điên cuồng biện hộ.
Trong lòng tôi có vô số lời muốn phản bác!
Rõ ràng tôi đã nói với bà rất nhiều lần rằng Chu Hạo là kẻ b.ạo h.ành!
Tôi còn cho bà xem vết thương trên người, đưa cả giấy chứng nhận thương tích từ bệnh viện.
Bà đều biết!
Nhưng mẹ tôi chẳng hề bận tâm, bà luôn cho rằng tôi làm quá lên, rằng tôi chỉ đang chống đối bà, rằng tôi là đứa không biết an phận.
Ngày Chu Hạo bị bắt đi, mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, điên cuồng lao đến đánh đ.ấ.m hắn.
Những cảnh sát bên cạnh đỏ hoe mắt, tốt bụng đỡ lấy bà.
Nhưng bà lại lẩm bẩm:
"Sao mày lại đánh c.h.ế.t nó mà để người ta phát hiện chứ? Giờ thì hay rồi, sau này tao biết sống sao đây?! Danh tiếng của tao bị chúng mày hủy hoại hết rồi..."
Tất cả mọi người đều im lặng.
Không ai ngờ được, đây lại là lời nói của một người mẹ vừa mất con gái.
Nhưng sự thật chính là vậy.
Mẹ tôi là một người cực kỳ hiếu thắng, ích kỷ và toan tính.
Bà luôn muốn đứng trên người khác, kể cả trong chuyện kết hôn cũng phải vượt trội hơn người.
Thật may mắn, bà đã gặp được bố tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bố tôi giàu có, tài giỏi, lại yêu thương bà hết mực, chỉ cần bà hơi cau mày thì với ông đó cũng là chuyện lớn.
Khoảng thời gian đó, mẹ tôi thực sự được sống cuộc đời bà hằng mong muốn.