Ly Hôn Vì Công Lý

Chương 2



Nhưng sau này, bố tôi gặp tai nạn xe và qua đời.  

 

Trước mặt mọi người, mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, nhưng sau lưng lại nguyền rủa ông là đồ đoản mệnh, c.h.ế.t rồi còn khiến bà trở thành góa phụ!  

 

Bà không thể chịu nổi ánh mắt thương hại của người khác.  

 

Bà phải chứng minh rằng, dù không có bố tôi, bà vẫn hơn người!  

 

Bà làm ở cục dân chính, nơi luôn muốn giảm tỷ lệ ly hôn, nên bà tìm mọi cách trì hoãn và ngăn cản các cặp vợ chồng muốn chia tay.  

 

Máy in hỏng, hệ thống gặp sự cố, mạng chập chờn – bất cứ lý do gì nghĩ ra được, bà đều vin vào.  

 

Cách này vô cùng hiệu quả, bà liên tục được lãnh đạo tuyên dương.  

 

Thậm chí, vì "cứu vớt" nhiều gia đình bên bờ vực tan vỡ, bà còn được trao giải thưởng nhân viên mai mối xuất sắc.  

 

Mẹ tôi hoàn toàn lật ngược tình thế.  

 

Và để giữ vững danh hiệu này, bà đã kiên trì làm việc suốt hàng chục năm.  

 

Trong mắt bà, kết hôn là con đường duy nhất, ly hôn là nỗi nhục nhã, và mỗi cặp đôi muốn ly hôn đều là cơn ác mộng của bà!

 

3

 

Còn tôi, chính là hiện thân của giá trị và năng lực của mẹ tôi.  

 

Bà ép tôi học hành đến kiệt sức, bắt tôi phải đứng nhất.  

 

Tôi không có chút thời gian nghỉ ngơi, không có bạn bè, không có giao tiếp, mọi thứ trong đời tôi đều nằm trong tay bà.  

 

Ngay cả khi tôi vì áp lực quá lớn mà thường xuyên bị bệnh, ngất xỉu, bà cũng làm ngơ.  

 

Thứ duy nhất bà quan tâm là tôi có thể giúp bà nở mày nở mặt hay không!  

 

Sau khi tôi vừa tốt nghiệp, bà liền ép tôi lập tức kết hôn.  

 

Vì dạo đó, tỷ lệ kết hôn ở đơn vị bà rất thấp, đặc biệt là những người đã học đại học thì càng không có ý định lập gia đình.  

 

Mà mẹ tôi là nhân viên mai mối của cục dân chính!  

 

Bà tuyên bố ngay tại chỗ rằng con gái bà – một sinh viên đại học – sẽ kết hôn ngay lập tức để làm gương cho cả vùng.  

 

Tôi không đồng ý.  

 

Nhưng mẹ tôi vừa đánh, vừa mắng, vừa khóc lóc van xin, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t ra uy h.i.ế.p tôi.  

 

Tôi không còn cách nào khác, đành thỏa hiệp, kết hôn với một người đàn ông tôi chỉ mới gặp đúng một lần.  

 

Và kết cục là, tôi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lần này, tôi tuyệt đối không để bi kịch đó lặp lại!  

 

...  

 

"Mẹ, con cảm thấy bây giờ kết hôn có hơi sớm, con mới 23 tuổi thôi, mà Chu Hạo đã 30 rồi, con còn nghe nói anh ta từng ly hôn."  

 

Tôi cúi đầu che giấu cơn sóng cuộn trào trong lòng, dù đã biết trước kết cục nhưng vẫn không nhịn được mà thử dò xét lần nữa.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, mẹ tôi bùng nổ.  

 

"Lâm Niệm! Con muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t sao?"  

 

"Cho con đi lấy chồng là lấy mạng con à? Tuổi tác lớn thì sao? Tuổi lớn mới biết thương vợ!"  

 

"Đừng có nói cái gì mà tự do hôn nhân! Mẹ nói cho con biết, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, tổ tiên đã dạy thì không bao giờ sai!"  

 

"Nếu con không lấy chồng, con chính là đứa bất hiếu, chính là muốn ép c.h.ế.t mẹ!"  

 

Gương mặt mẹ tôi trở nên méo mó, đôi môi dày liên tục mấp máy, nước bọt b.ắ.n cả vào mặt tôi, khiến tim tôi nhói đau.  

 

Kiếp trước, tôi chính là bị mẹ tẩy não và kích động đến mức không thể phản kháng, cuối cùng đành thỏa hiệp.  

 

Nhưng lần này, tôi muốn sống vì chính mình.  

 

"Mẹ, con sai rồi, con chỉ nói vậy thôi, mẹ đừng để bụng."  

 

Thấy tôi mềm giọng xin lỗi, mẹ tôi lại tiếp tục mắng mỏ thêm một hồi lâu, rồi mới miễn cưỡng rời đi.  

 

Vì tinh thần quá căng thẳng và phấn khích, tôi không tài nào ngủ được, cứ thế thức đến tận một, hai giờ sáng.  

 

Sau khi chắc chắn mẹ đã ngủ say, tôi lấy túi ra, nhanh chóng và cẩn thận thu dọn giấy tờ, hành lý của mình.  

 

Tôi lặng lẽ vào bếp, tìm đến ngăn tủ phía trên, quả nhiên lấy được thứ mà tôi muốn —— giấy báo trúng tuyển cao học của tôi.  

 

4

 

Kiếp trước, để dập tắt hoàn toàn ý định phản kháng của tôi, mẹ đã cắt đứt mọi đường lui của tôi.  

 

Bà lén lấy điện thoại của tôi, giả giọng tôi đăng lên mạng nói rằng tôi sắp kết hôn.  

 

Sau đó, bà xóa hết danh bạ của tôi.  

 

Bà giấu giấy báo trúng tuyển cao học của tôi, khiến tôi tưởng rằng mình đã trượt, không còn con đường nào khác.  

 

Mãi đến khi tôi làm xong thủ tục kết hôn, tôi mới phát hiện ra sự thật.  

 

Khi đó, tôi hoàn toàn suy sụp, gào khóc trong tuyệt vọng, quỳ xuống đất hỏi mẹ tôi: "Tại sao?"