Ly Hôn Vì Công Lý

Chương 4



Ở nhà họ Chu, con dâu mãi mãi là người ngoài, không có quyền tiêu tiền của họ!  

 

Tôi hít sâu, cố kiên nhẫn giải thích.  

 

Tôi khuyên cô ấy tìm hiểu kỹ về nhà họ Chu, đừng đưa ra quyết định vội vàng. Chu Hạo trông đã nóng tính, biết đâu sau này sẽ bạo hành vợ.  

 

Tôi còn nhắc cô ấy đừng nghe lời mẹ tôi quá, phải có chính kiến của mình.  

 

Nhưng những lời này đã hoàn toàn chọc giận Lâm Văn.  

 

Cô ấy bật cười lạnh lùng, châm chọc:  

 

"Lâm Niệm, chị lo chuyện bao đồng làm gì?"  

 

"Em học hành vất vả là để được làm người giàu! Giờ chỉ cần lấy Chu Hạo là có tiền, được sống sung sướng, vậy thì em còn đi làm thuê làm mướn làm gì nữa?"  

 

"Chị chỉ hơn em vài tháng mà làm như trưởng bối! Sao hả? Nhìn thấy mẹ chị nhận em làm con gái nuôi, trong lòng khó chịu à?"  

 

"Chị có biết không? Giờ em đã dọn vào nhà chị rồi đấy."  

 

"Mẹ nuôi nói rồi, từ nay em là con gái duy nhất của mẹ, chị đừng có về quấy rầy cuộc sống của bọn em nữa!"  

 

Vừa nói xong, cô ấy lập tức dập máy.  

 

Rõ ràng là không muốn phí thêm một lời nào với tôi.  

 

Tôi sững sờ vài giây, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.  

 

Tôi không phải thánh nhân, những gì có thể nhắc nhở, tôi đã nói hết.  

 

Lựa chọn thế nào, đó là chuyện của cô ấy.  

 

6

 

Tối hôm đó, Lâm Văn dùng số điện thoại mới để kết bạn với tôi trên WeChat.  

 

Dù không hiểu cô ấy có ý gì, nhưng tôi vẫn đồng ý.  

 

Chưa đầy vài giây sau, cô ấy liên tục gửi cho tôi mấy chục bức ảnh.  

 

Liếc mắt nhìn qua, tôi lập tức nhận ra——  

 

Tất cả đều là ảnh cô ấy thân mật với mẹ tôi.  

 

Khung cảnh vô cùng quen thuộc, chính là trong nhà tôi.  

 

Trong ảnh, Lâm Văn mặc đồ của tôi, khoác tay mẹ tôi, nở nụ cười rạng rỡ.  

 

Sau đó, cô ấy nhắn một câu:  

 

"Chị à, mẹ nuôi và em sống rất vui vẻ, mong chị đừng làm phiền cuộc sống mới của bọn em."  

 

Lời lẽ thấm đẫm nghệ thuật trà xanh.  

 

Tôi: "……"  

 

Chúc phúc, tôn trọng.  

 

Có vẻ như thấy tôi mãi không trả lời, Lâm Văn liền đăng một bài lên trang cá nhân.  

 

Dù không ghi tên tôi, nhưng chỉ còn thiếu nước viết thẳng ra mà thôi.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Người biết trân trọng sẽ luôn biết trân trọng, kẻ buông bỏ ắt sẽ hối hận." 

 

Kèm theo đó là ảnh chụp cô ấy và mẹ tôi, đầy vẻ thân thiết như mẹ con ruột.  

 

Sợ tôi không nhìn thấy, cô ấy còn chụp màn hình bình luận của đám họ hàng rồi gửi cho tôi.  

 

Các cô, dì, chú bác đều hùa theo đứng về phía cô ấy.  

 

"Tuyệt! Hai người trông giống hệt mẹ con ruột!" 

 

"Văn Văn, nhớ hiếu thảo với mẹ nuôi, đừng có như ai đó vong ân bội nghĩa!"

 

"Đây mới là con gái ngoan, biết nghe lời, sau này lấy chồng mới không chịu khổ!"

 

…  

 

Tôi nhìn màn hình vài giây, càng cảm thấy Lâm Văn có vấn đề về đầu óc.  

 

Cô ấy đang cố gắng tìm kiếm sự công nhận sao?  

 

Cô ấy có thời gian rảnh để làm mấy trò này, còn tôi thì không.  

 

Tôi lập tức chặn, xóa, loại bỏ hoàn toàn.  

 

Thế giới bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

 

7

 

Ngành tôi theo học là kỹ thuật sinh học.  

 

Các anh chị trong nhóm nghiên cứu đều rất giỏi, thường xuyên vùi đầu trong phòng thí nghiệm cả ngày không bước ra.  

 

Bị bầu không khí này ảnh hưởng, tôi cũng hóa thân thành một cô gái cuồng công việc.  

 

Suốt mấy tháng liền, tôi bận đến mức quay cuồng, mỗi ngày vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, thậm chí không còn sức để lướt điện thoại.  

 

Cho đến một đêm, khi tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, một bóng người bất ngờ lao về phía tôi.  

 

Nếu tôi không kịp tránh, có lẽ đã bị ngã nhào xuống đất.  

 

"Chị, là em đây! Lâm Văn!"  

 

Lâm Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ấy tràn đầy kích động và hy vọng, như thể nhìn thấy cứu tinh.  

 

Tôi sững người vài giây, không ngờ lại gặp cô ấy ở trường.  

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Chẳng phải cô ấy đã lấy Chu Hạo rồi sao?  

 

"Em đến đây làm gì?"  

 

Nghe vậy, mắt Lâm Văn lập tức đỏ hoe, nước mắt to như hạt đậu lã chã rơi xuống.  

 

Giọng cô ấy khàn đặc, đầy tuyệt vọng, vừa khóc vừa kéo tay áo lên.  

 

Cánh tay cô đầy những vết thương lớn nhỏ, làn da đỏ lòm, có chỗ rách da lộ cả m.á.u thịt, trông cực kỳ đáng sợ.  

 

"Chị! Em không sống nổi nữa…"  

 

"Chị nói đúng, Chu Hạo là một kẻ điên, anh ta đánh em!"  

 

"Mẹ nuôi cũng không giúp em, em không thể sống nổi nữa, chị nhất định phải cứu em…"