Mẹ tôi chỉ liếc nhìn tôi một cái, thản nhiên nói:
"Ồ, cái này à? Lúc đó mẹ không để ý, tưởng là giấy rác nên tiện tay vứt đi thôi."
"Chuyện của con mà con còn không quan tâm, trách mẹ làm gì? Theo mẹ thấy thì đáng đời..."
Tôi đã khóc, đã vùng vẫy, nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhưng bây giờ, tôi có cơ hội làm lại!
Thu dọn xong đồ đạc, tôi đặt vé máy bay sớm nhất đến thành phố nơi tôi trúng tuyển cao học.
Nơi đó cách nhà tôi rất xa.
Ở sân bay, tôi làm lại thẻ SIM mới, nhắn tin báo bình an cho vài người bạn thân.
Kiếp trước, họ không tin tôi sẽ kết hôn, đã nhiều lần đến tìm tôi, nhưng đều bị mẹ tôi mắng mỏ và xua đuổi.
Sau này, khi tôi bị Chu Hạo bạo hành, họ chính là những người luôn khuyến khích tôi báo cảnh sát, ly hôn, không được thỏa hiệp.
Biết được quyết định của tôi, họ lập tức ủng hộ, giục tôi nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không được quay lại căn nhà địa ngục đó!
Thời gian nhập học của tôi rất sát sao, vừa vặn kịp ngày cuối cùng.
May mắn thay, tôi đã bắt kịp mọi thứ.
Sau này, bạn tôi kể lại mà vẫn còn sợ hãi, nói rằng may mà tôi trốn đi trước, nếu không chắc chắn sẽ bị đẩy vào hố lửa.
"Niệm Niệm, cậu không biết đâu, cái tên Chu Hạo mà mẹ cậu ép cậu lấy, chính là một tên côn đồ, vô lại!"
"Cậu chạy rồi, anh ta liền đến cục dân chính chửi rủa, nói mẹ cậu nuốt lời!"
"Anh ta còn xông vào đập nát cái bằng khen 'Nhân viên mai mối xuất sắc' của mẹ cậu nữa!"
"Mẹ cậu suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu ngay tại chỗ, rồi lập tức viết cam kết, nói nhất định sẽ cho Chu Hạo một lời giải thích."
Cuối cùng, bạn tôi cẩn thận nhắc nhở: "Niệm Niệm, cậu có cần trốn đi không? Tớ sợ mẹ cậu sẽ xông đến trường bắt cậu!"
Tôi im lặng vài giây, rồi nói:
"Bà ấy sẽ không làm vậy đâu. Bà ấy quá coi trọng thể diện, chắc chắn không muốn làm lớn chuyện. Nếu đến trường tìm tôi, sẽ mất thời gian, công sức, lại khiến nhiều người biết chuyện. Đó không phải là điều bà ấy muốn."
Hiểu mẹ không ai bằng con gái.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Kiếp trước, tôi không dứt bỏ được tình thân, không chịu nổi cảnh mẹ ngày nào cũng khóc lóc, lại càng không có dũng khí phản kháng đến cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng kiếp này, những thứ đó đối với tôi, đã hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
5
Việc học và cuộc sống bận rộn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đầy đủ và phong phú.
Ban ngày, tôi lao vào làm thí nghiệm, xử lý dữ liệu cùng giáo sư, có thời gian rảnh thì đi làm thêm.
Tôi không thiếu tiền, trước khi qua đời, bố tôi đã chia tài sản, tôi và mẹ mỗi người một nửa.
Số tiền đó không nhiều, nhưng đủ để tôi hoàn thành việc học một cách ổn định.
Tôi làm thêm chẳng phải vì cần tiền, mà vì tôi đã quen với cảm giác an toàn mà tiền bạc mang lại.
Mấy ngày sau, một người bạn bỗng hốt hoảng gọi điện cho tôi.
"Mẹ cậu lại tìm cho Chu Hạo một cô vợ mới rồi, là Lâm Văn, hình như là em họ cậu?"
"Nghe nói con bé cũng vừa tốt nghiệp đại học, sắp đi đăng ký kết hôn luôn!"
"Mẹ cậu còn nhận nó làm con gái nuôi, cho nó dọn vào nhà cậu ở, rồi vứt hết đồ của cậu ra ngoài, còn tuyên bố từ nay không có đứa con bất hiếu như cậu nữa!"
Nghe đến đây, tim tôi chợt nhói lên một cái.
Lâm Văn?
Đó là con gái cậu tôi, từ nhỏ đã mất cha mẹ, sống nhờ sự giúp đỡ của họ hàng và trợ cấp của nhà nước.
Cô ấy là một người có ý chí, học hành giỏi giang, tự mình nỗ lực vươn lên.
Vất vả bao năm mới có ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng từ bỏ tất cả để kết hôn chứ?
Tôi suy nghĩ một lát rồi gọi cho cô ấy.
Ban đầu, chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường, nhưng khi tôi khuyên cô ấy còn trẻ, kết hôn sớm không tốt, nếu lấy chồng cũng nên chọn người xứng đáng, cùng hoàn cảnh, thì cô ấy im lặng vài giây, rồi nhẹ giọng nói:
"Chị, chị đang ghen tị với em sao? Chị không biết trân trọng nhà họ Chu, nên không muốn thấy em bước vào đó hưởng phúc, đúng không?"
Tôi sững sờ.
Tôi thừa nhận, nhà họ Chu có tiền, nhưng đó không phải số tiền có thể dễ dàng hưởng thụ!
Kiếp trước, tôi gả vào nhà họ Chu, lập tức bị ép làm nội trợ, ngày đêm hầu hạ Chu Hạo.
Mỗi tháng hắn chỉ cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt, không đủ thì tôi phải lấy tiền của mình bù vào.