Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bị oan ức, bị sỉ nhục hay bắt nạt, mẹ tôi chưa bao giờ xem trọng hay đứng về phía tôi.
Bà chỉ luôn nói: "Sao người ta không hại người khác, mà chỉ hại con? Con không thấy mình cũng có vấn đề sao?"
Vậy nên, tôi đã quen với việc một mình chịu đựng tất cả.
Nhưng giờ đây, lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự ấm áp của niềm tin từ người khác.
9
Lâm Văn rốt cuộc cũng chột dạ, khi thấy cảnh sát bước vào, cô ta sợ đến mức đờ đẫn.
Ngay tại chỗ, cô ta thừa nhận đã vu khống tôi, ngoan ngoãn viết lời khai, nộp phạt, rồi chờ người nhà đến đón.
Nghe nói phải có người thân đến bảo lãnh, sắc mặt Lâm Văn lập tức trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn, nhất quyết không chịu liên lạc với gia đình.
Cảnh sát gọi cho Chu Hạo nhưng không ai bắt máy, đành phải gọi cho mẹ tôi.
Mẹ tôi đến vào ngày hôm sau.
Vừa nhìn thấy Lâm Văn, bà lập tức tức giận đến đỏ mặt, giáng cho cô ta một cái bạt tai thật mạnh!
"Đồ tiểu tiện nhân! Mày còn mặt mũi gọi tao đến cứu mày sao?"
"Được rồi, đi theo tao, xem nhà họ Chu có đánh c.h.ế.t mày không!"
Sau này tôi mới biết, sau khi bị Chu Hạo bạo hành, Lâm Văn tức giận nên đã ngoại tình, nhưng bị Chu Hạo bắt tại trận.
Gã đàn ông đó bị người nhà họ Chu đánh đến nhập viện.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lâm Văn sợ đến mất hồn, liền chạy đến chỗ tôi trốn nạn!
Khi biết tôi định đuổi cô ta đi, đường cùng, cô ta liền kéo tôi xuống nước.
Cô ta sống không nổi, tôi cũng đừng mong yên ổn!
Vụ việc này khiến danh tiếng của mẹ tôi hoàn toàn sụp đổ.
Danh hiệu "bà mối hoàn hảo" bị hủy hoại hoàn toàn.
Mẹ tôi giới thiệu hai cô gái vào nhà họ Chu, một người bỏ trốn, một người lăng nhăng!
Ai nấy đều nói mẹ tôi là bà mai độc hại.
Ở cục dân chính, không chỉ những cặp đôi đi đăng ký kết hôn, ngay cả những người muốn ly hôn cũng tránh xa bà, sợ dính phải xui xẻo.
Trước khi rời đi, mẹ tôi đặc biệt đến trường gặp tôi.
Bà không nói gì cả, chỉ đưa cho tôi một ít đặc sản quê nhà, vài món ăn bà tự làm, cùng một chiếc thẻ ngân hàng.
Làm xong, bà lặng lẽ rời đi.
Chỉ để lại tôi đứng đó, ngẩn ngơ một lúc lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một thời gian sau, bạn tôi nhắn tin báo tin: Lâm Văn đã ly hôn, chính mẹ tôi là người đến nhà họ Chu đàm phán.
Ngay cả thủ tục ly hôn, cũng do mẹ tôi đích thân xử lý tại quầy giao dịch.
Nghe nói mẹ tôi đã thay đổi hoàn toàn, không còn mù quáng chạy theo danh vọng nữa, trong công việc cũng không còn phân biệt đối xử với những người ly hôn.
Thậm chí, bà còn chủ động xin nghỉ hưu sớm để sống an nhàn tuổi già.
Ngày thường gặp hàng xóm láng giềng, bà cũng cư xử hòa nhã hơn hẳn, không còn tỏ vẻ bề trên.
Tóm lại, bà thực sự đã thay đổi.
Ngay cả Lâm Văn cũng thay đổi, sau khi ly hôn liền chủ động đi tìm việc, thuê nhà riêng, chuyển ra khỏi nhà tôi.
Nghe nói hai người họ đã mất rất nhiều công sức để tìm lại từng món đồ mà họ đã vứt bỏ của tôi trước đây.
Bạn tôi nói: "Niệm Niệm, tớ nghĩ mẹ cậu thực sự đã thay đổi rồi. Bà ấy gặp bọn tớ đều rất ôn hòa, không còn cay nghiệt như trước nữa."
Tôi im lặng một lúc, rồi cúi mắt xuống.
"Có lẽ vậy."
10
Sắp đến kỳ nghỉ đông.
Trước khi nghỉ, giáo sư đột nhiên có một dự án nghiên cứu mới.
Cần thu thập một số dữ liệu riêng, thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề.
Cả nhóm nghiên cứu đều bị giữ lại.
Tôi cùng vài anh chị nghiên cứu sinh đến một phòng thí nghiệm ở tỉnh khác, vùi đầu vào nghiên cứu suốt mấy ngày liền.
Khi trở về trường, năm mới đã cận kề.
Cũng chính lúc đó, tôi mới biết mẹ tôi và Lâm Văn từng đến tìm tôi.
Không thấy tôi, họ liền rời đi, còn đặc biệt nhờ người nhắn lại rằng:
"Nhà đang sửa chữa, con cứ ở lại trường, đừng về nhà."
Lòng tôi bỗng nhiên dấy lên một nỗi bất an, nghĩ một lúc, tôi quyết định gọi cho mẹ.
Nhưng không ai bắt máy.
Tôi lại gọi cho Lâm Văn.
Vừa kết nối, tôi đã nghe thấy giọng cô ấy nghẹn ngào, khàn đặc như sắp mất giọng.
Tôi liên tục gặng hỏi, cuối cùng, cô ấy mới nói thật:
"Chị... mẹ nuôi nhập viện rồi..."