Ly Hôn Vì Công Lý

Chương 7



"Chu Hạo vẫn cay cú vì em cắm sừng hắn, sau khi ly hôn, hắn liên tục quấy rối nhà mình."  

 

"Em và mẹ nuôi không muốn chị bị liên lụy, nên định giấu chị, để chị khỏi phải về nhà. Chúng em đến trường là vì mẹ nuôi quá nhớ chị."  

 

"Chị không có ở đó, bọn em đành về nhà. Vừa mới về đến nơi, Chu Hạo đã đến tìm, hắn còn đánh gãy chân mẹ nuôi!"  

 

Lâm Văn vừa khóc vừa tự trách, không ngừng nói rằng tất cả là lỗi của cô ấy, rằng cô ấy là sao chổi.  

 

Bị tiếng khóc của cô ấy làm đau đầu, tôi lạnh giọng ngắt lời:  

 

"Em cứ chăm sóc mẹ đi, chị sẽ lập tức đặt vé về. Nếu Chu Hạo còn dám làm loạn, báo cảnh sát ngay!"  

 

Khi tôi tất tả trở về nhà, mẹ tôi vừa được xuất viện.  

 

Bà bị thương ở chân trái, bó bột dày cộp, cả người tiều tụy, mái tóc bạc đi không ít, trông như già thêm mấy tuổi.  

 

Nhìn thấy tôi, bà chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mãi chẳng nói được câu nào.  

 

Tôi kiên nhẫn dỗ dành, cuối cùng cũng khiến bà bình tĩnh lại.  

 

Sáng sớm hôm sau, tôi đưa Lâm Văn đến đồn cảnh sát để báo án.  

 

Gia đình Chu Hạo nhanh chóng kéo đến, nhưng trước những bằng chứng không thể chối cãi, họ không phản bác gì, lập tức chấp nhận hòa giải và bồi thường.  

 

Thậm chí, họ còn tự nguyện bồi thường gấp đôi, chỉ để dàn xếp mọi chuyện trong êm đẹp.  

 

Nhà họ Chu giàu có, đó là điều ai cũng biết.  

 

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng tôi luôn có cảm giác kỳ lạ——  

 

Ánh mắt gia đình Chu Hạo cứ dán chặt vào tôi.  

 

Đặc biệt là Chu Hạo.  

 

Ánh mắt hắn đầy vẻ tăm tối, sâu trong đó còn có sự hiểm ác quen thuộc.  

 

Lòng tôi bỗng chốc lạnh toát, nhưng tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.  

 

Kiếp này, tôi đã thoát khỏi ma trảo của Chu Hạo!

 

11

 

Sau khi bị cảnh sát cảnh cáo, Chu Hạo không còn đến nhà tôi quấy rối nữa.  

 

Mẹ tôi dù chưa hồi phục chân, nhưng bà là người không thể ngồi yên.  

 

Mỗi ngày, bà bận rộn chuẩn bị Tết, mua cái này cái kia.  

 

Bà mua cho tôi rất nhiều quần áo mới, nói rằng trước đây đã quá nghiêm khắc và thờ ơ với tôi, bây giờ muốn bù đắp.  

 

Lâm Văn càng siêng năng hơn, chăm chỉ dọn dẹp, trang trí nhà cửa vô cùng ấm cúng.  

 

Dù là bạn bè hay hàng xóm, ai cũng cảm thán rằng mẹ tôi thực sự thay đổi, cuối cùng cũng giống một người mẹ đúng nghĩa.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mọi người đều đứng ra hòa giải, nói rằng "trên đời này không có thù hận qua đêm, huống hồ đó lại là mẹ ruột của con."  

 

Mọi chuyện dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp.  

 

Chỉ có một điều kỳ lạ: mẹ tôi bắt đầu ăn chay niệm Phật.  

 

Bà đặt rất nhiều tượng thần lạ lẫm trong nhà, trông như đã có từ nhiều năm.  

 

Mỗi ngày, bà đều bắt tôi giúp bà thắp hương, quỳ lạy, và phải đúng giờ, không được chậm dù chỉ một phút.  

 

Lúc thắp hương, mẹ tôi còn chụp ảnh lại, nói rằng muốn giữ làm kỷ niệm.  

 

Việc này kéo dài tròn một tháng.  

 

Tôi cũng đã thành thói quen, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm chính là đi thắp hương cho những bức tượng đó.  

 

Ngay cả đến ngày tôi quay lại trường nhập học, tôi cũng không ngừng lại.  

 

"Mẹ, con đi rồi, mẹ và Lâm Văn nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu Chu Hạo dám đến gây sự, lập tức báo cảnh sát!"  

 

"Thời đại này, làm gì cũng phải theo pháp luật, mẹ thấy đúng không?"  

 

Tôi vừa ăn sáng vừa dặn dò.  

 

Mẹ tôi không chút do dự gật đầu, tỏ vẻ rất đồng tình.  

 

"Chị cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc mẹ nuôi." Lâm Văn cười, gắp thức ăn cho tôi.  

 

Sau bữa ăn, hai người họ tiễn tôi ra cửa.  

 

Nhưng ngay khi tôi vừa mở cửa, vài bóng người đột nhiên lao đến.  

 

Một tấm khăn bịt chặt miệng mũi tôi.  

 

Mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến đầu óc tôi nhanh chóng trở nên mơ hồ.  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khoảnh khắc ngã xuống, tôi mơ hồ nghe thấy giọng mẹ tôi:  

 

"Chu Hạo, con gái tôi là nghiên cứu sinh trong sạch, cậu mua nó không lỗ đâu. Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta..."  

 

12

 

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói chặt, nhốt trong một căn nhà cổ kính.  

 

Không đợi tôi kịp nghĩ gì, cánh cửa bị đẩy ra, tôi bị túm tóc kéo ra ngoài.  

 

Sau khi bị lôi đi qua một đoạn đường dài, tôi bị đẩy vào một từ đường.  

 

Phía trước là hàng loạt bài vị tổ tiên và đèn dầu cháy sáng.  

 

Trên bàn thờ, có một bức tượng thần —— giống hệt bức tượng mà mẹ tôi bắt tôi quỳ lạy suốt một tháng qua!