Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 12



Không hiểu sao, cô luôn có cảm giác chiếc giường nửa năm nay không có người nằm này lại sạch sẽ đến lạ, như thể vẫn luôn có ai đó ngủ ở đây. Gió đêm len lỏi qua khung cửa sổ khép hờ, khẽ thổi bay tấm ga trải giường bằng cotton rủ xuống bên mép, một mùi hương quen thuộc đến lạ thoảng qua, len lỏi vào chóp mũi.

Cô cứ ngỡ mình sẽ không tài nào ngủ được, giống như vô số đêm trong suốt ba năm qua, nhắm mắt đếm không biết bao nhiêu con cừu mà vẫn trằn trọc. Thế nhưng, lần này lại khác. Lắng nghe tiếng nhạc du dương phát ra từ dàn âm thanh cao cấp, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

tuanh1

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một bóng dáng cao lớn, thẳng tắp chậm rãi bước vào. Ánh đèn tường màu cam dịu nhẹ hắt lên gương mặt anh, vơi đi nét lạnh lùng xa cách, thêm vào đó là sự ấm áp, dịu dàng.

Anh đứng lặng, nhìn chăm chú vào gương mặt say ngủ của người trên giường, đáy mắt thoáng nét phức tạp. Vừa định xoay người rời đi, trên giường bỗng vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào.

Thân hình cao lớn thẳng tắp bỗng chốc cứng đờ. Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi quay lại, bước đến bên giường, cúi xuống kéo lại chăn cho người phụ nữ có tướng ngủ không ngoan, nhẹ nhàng đắp lại cẩn thận rồi mới xoay người ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau, Diệp Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô dụi dụi đôi mắt cay xè, với tay lấy điện thoại, chẳng thèm nhìn mà bắt máy luôn.

“Alô, Thần Thần, tớ đây.” Giọng nói hớt ha hớt hải của Tiền Lệ Phương truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Sớm thế, có chuyện gì vậy?” Cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cô nằm trên giường, thì thầm như đang nói mớ. Cả người rã rời mệt mỏi, dường như đã mơ suốt cả một đêm dài.

“Cậu đọc báo hôm nay chưa?”

“Chưa.” Diệp Thần chợt nghĩ đến điều gì đó, bừng mở mắt, cơn buồn ngủ tan biến sạch sẽ. “Xảy ra chuyện gì à?”

“Cậu đi mua tờ báo buổi sáng hôm nay là biết ngay.”

Nhìn dòng tít nổi bật trên trang nhất, bàn tay cầm báo của Diệp Thần run lên, tim cũng run theo: “Hôn nhân chính trị - thương nghiệp thất bại, thiên kim nhà Phó thị trưởng bị ruồng bỏ chỉ sau ba năm kết hôn.”

Bên dưới dòng tít khổng lồ là tấm ảnh cưới vẫn treo đầu giường trong biệt thự. Dưới tấm ảnh, là một bài viết dài dằng dặc chiếm gần hết nửa trang báo.

Diệp Thần còn chưa kịp đọc, điện thoại lại vang lên, là Tiền Lệ Phương.

“Thần Thần, đọc báo chưa?”

Bàn tay Diệp Thần bất giác siết chặt tờ báo, cố gắng giữ cho giọng nói bình thản như mọi khi. “Thấy rồi.”

“Cậu nghĩ là ai tung tin?”

Diệp Thần gấp đôi tờ báo lại, đặt lên bàn trà. “Chuyện này, căn bản chẳng cần ai tung tin cả.” Với thế lực của Lăng Mạc trong giới kinh doanh bây giờ, e rằng anh đã sớm trở thành đối tượng săn đón của đám paparazzi từ lâu.

“Nhưng cậu có thấy có gì đó không đúng không? Mấy tờ báo đó nếu thật sự muốn câu view thì đã đăng từ hôm qua rồi, sao phải đợi đến tận bây giờ?” Trực giác mách bảo Tiền Lệ Phương rằng chắc chắn có gì đó không ổn, nhưng cô lại không nói được là không ổn ở đâu.

Diệp Thần mím chặt môi, ánh mắt lại rơi xuống tờ báo trên bàn. “Có lẽ họ muốn đào bới thêm nội tình gì đó nên mới tung tin muộn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không đúng.” Tiền Lệ Phương lắc đầu. “Cậu có phát hiện không, chuyện trên báo chỉ nhắm vào một mình cậu thôi. Lăng Mạc, cái tên đáng c.h.é.m ngàn đao đó, ngoài dòng tít ra thì chẳng được nhắc đến một chữ nào.”

Diệp Thần mở tờ báo ra lần nữa, lướt nhanh qua những dòng chữ nhỏ dưới tấm ảnh. Quả nhiên, như lời Tiền Lệ Phương nói, ngoài dòng tít khiến người ta liên tưởng đến Lăng Mạc, toàn bộ bài viết thậm chí còn không hề xuất hiện tên của anh.

Không nghe thấy Diệp Thần trả lời, Tiền Lệ Phương lại nói: “Thần Thần, cậu định thế nào?”

Diệp Thần ném tờ báo vào thùng rác bên cạnh, hít một hơi thật sâu. “Ly hôn vốn là sự thật, cứ để họ nói đi. Đợi họ nói đủ, viết đủ, tự nhiên sẽ không nói nữa.”

Tiền Lệ Phương còn muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thần đã không muốn nghe thêm. Cô lảng sang chuyện khác: “Tiểu Lệ, còn nhớ chuyện hôm qua tớ nói với cậu không?”

“Chuyện gì?”

“Anh ta cho tớ căn biệt thự rồi.” Diệp Thần bước về phía cầu thang. Cũng không còn sớm nữa, cuộc sống có rối ren, có khó xử đến đâu thì vẫn phải tiếp tục.

“Cái gì? Cậu nói tên khốn đó cho cậu căn biệt thự á?” Dù đã đoán trước được phản ứng của Tiền Lệ Phương khi nghe câu này, Diệp Thần vẫn bị âm lượng đột ngột tăng cao của cô bạn làm cho giật mình.

Bên tai ong ong nhức nhối, khiến cô đột nhiên lại nhớ đến hai cái tát trời giáng của Lăng Mạc.

“Ừm.” Cô lắc đầu, ép mình không nghĩ đến khuôn mặt âm u, tàn độc lúc nổi giận của anh nữa.

“Thần Thần, tớ không biết mục đích anh ta cho cậu biệt thự là gì, nhưng với tư cách là bạn của cậu, lại còn là bạn thân nhất, có một câu tớ không thể không nói.”

“Cậu nói đi, tớ đang nghe đây.” Trong lòng phiền muộn rối như tơ vò, cổ họng như bị ai đó nhét một cục bông lớn, ngay cả hít thở cũng thấy đau.

“Cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy ngoài đường, cậu tuyệt đối đừng có ăn lại cỏ cũ đấy.” Tiền Lệ Phương lải nhải không ngừng ở đầu dây bên kia, như thể sợ rằng giây tiếp theo Diệp Thần sẽ lại lao vào vòng tay của Lăng Mạc.

“Yên tâm đi, tớ không đâu. Không nói chuyện với cậu nữa, tớ sắp muộn làm rồi.” Nói xong, cô liền cúp máy.

Tay vẫn cầm điện thoại, nhưng cô không hề nhúc nhích, lưng tựa vào tường, cả người yếu ớt như sắp ngã quỵ xuống đất.

Không biết đã qua bao lâu, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Ba năm qua, với tư cách là một doanh nhân thành đạt nhất thành phố, Lăng Mạc sớm đã có đủ bản lĩnh để bịt miệng giới truyền thông. Tại sao tin tức này lại bị tung ra sau một ngày, đúng vào lúc cô tưởng rằng mọi chuyện đã sóng yên biển lặng?

Đây không phải là điểm mấu chốt. Mấu chốt là mũi dùi đang chĩa thẳng vào cô. Những dòng chữ nhỏ kia, chẳng qua là đang nói cô, với thân phận là thiên kim của Cục trưởng Cục Công an kiêm Phó thị trưởng danh dự, đã cậy sủng sinh kiêu, chèn ép chồng, khiến anh không thể chịu đựng nổi, đành phải ly hôn.

Có kẻ đã cố tình bóp méo sự thật của cuộc ly hôn, hơn nữa còn chĩa mũi nhọn vào cô. Đáp án dường như chỉ có một: để cho đám phóng viên thích thêu dệt, phóng đại sự thật kia từ bỏ, không đào sâu vào chân tướng nữa.

Chân tướng cuộc ly hôn của cô và Lăng Mạc là gì? Là kẻ thứ ba xen vào. Một kịch bản cũ rích như vậy, lại bị người ta bẻ cong thành cô không có phụ đức, buộc phải ly hôn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thần đã có đáp án. Sự nghi ngờ của Tiền Lệ Phương không phải là không có lý. Kẻ tung tin này cho giới truyền thông, vì muốn bảo vệ người mà hắn muốn bảo vệ, đã không tiếc bôi tro trát trấu vào mặt cô, đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.

“Lăng Mạc,” cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cười khổ, “Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì? Đã tuyệt tình như vậy, tại sao còn cho tôi căn biệt thự này? Nếu đây là sự an ủi của anh sau khi hủy hoại danh dự của tôi, thì tôi tuyệt đối không cần!”