Vội vội vàng vàng chạy đến trường, cuối cùng vẫn bị muộn. Vừa ngồi xuống ghế thở chưa được hai hơi, đã có sinh viên gõ cửa từ bên ngoài: "Cô Diệp ạ."
Diệp Thần tháo túi xách khỏi vai. "Có chuyện gì không em?"
"Chủ nhiệm Bùi bảo cô qua chỗ cô ấy một chuyến ạ."
"Ồ, cô biết rồi." Sau khi cho sinh viên về, Diệp Thần không đến văn phòng chủ nhiệm khoa ngay. Cô ngồi yên tại chỗ một lúc, sắp xếp lại dòng suy nghĩ, rồi mới đứng dậy đi về phía văn phòng của chủ nhiệm khoa.
Lúc cô gõ cửa, Bùi Hồng Phân đang gọi điện thoại. Thấy người ngoài cửa là Diệp Thần, bà liền vẫy tay ra hiệu cho cô vào.
Diệp Thần ngồi xuống ghế, chờ Bùi Hồng Phân nói chuyện điện thoại.
Cuộc điện thoại của bà hơi dài, giọng điệu cũng hiếm khi ôn hòa đến thế, thậm chí còn mang theo vài phần khẩn khoản. Diệp Thần nghe rất rõ, bà đang gọi điện xin tài trợ từ một sinh viên đã tốt nghiệp.
Ngồi trên ghế quá lâu, Diệp Thần thấy hơi buồn chán, định đứng dậy đi giải quyết việc của mình trước, nhưng lại thấy làm vậy không ổn. Cứ đắn đo thiệt hơn như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh, Bùi Hồng Phân cũng vừa kết thúc cuộc gọi.
"Tiểu Diệp này, trông sắc mặt em không tốt lắm, có muốn xin nghỉ vài hôm không?" Bùi Hồng Phân vừa cười vừa đứng dậy rót trà cho cô.
Diệp Thần ái ngại, vội vàng đứng dậy theo. "Không cần đâu ạ."
"Thật sự không cần sao?" Bùi Hồng Phân không vạch trần chuyện hôm nay cô lại đến muộn, đưa tách trà cho cô.
"Vâng, thật sự không cần ạ." Diệp Thần nhận lấy tách trà, là hương Bích Loa Xuân thanh mát, những búp trà nổi trên mặt nước đều là loại một tôm hai lá, vừa nhìn đã biết là trà thượng hạng.
"Chuyện kia... thế nào rồi em?" Bùi Hồng Phân vừa bị một sinh viên khác từ chối thẳng thừng, nên đặt hết hy vọng lên người Diệp Thần.
"Em…" Diệp Thần do dự một chút, đang định nói trong tay mình chỉ có khoảng tám, chín vạn tệ thì Bùi Hồng Phân đã kéo lấy tay cô, tha thiết nói: "Tiểu Diệp, em có thể tài trợ một triệu tệ được không?"
"Một triệu tệ?" Diệp Thần kinh ngạc tột độ. "Chủ nhiệm Bùi, sao lại là một triệu tệ ạ?" Hai mươi vạn cô còn không có, huống chi là một triệu.
"Haiz!" Bùi Hồng Phân ảo não thở dài. "Lúc nãy em cũng nghe thấy rồi đấy, nhìn thì tưởng đào lê khắp thiên hạ, nhưng đến cuối cùng mới nhận ra, phần lớn đều là quả chua quả chát. Mấy sinh viên vốn đã hứa tài trợ, chẳng biết có bàn bạc trước với nhau không, vừa rồi tôi gọi điện qua, tất cả đều đồng loạt từ chối."
Những lời từ chối của Diệp Thần bỗng nghẹn lại trong cổ họng trước vẻ buồn bã bất lực của bà. Làm giáo viên phụ đạo ba năm, Diệp Thần đương nhiên biết rõ tình hình tài chính của khoa Quản lý Kinh tế. Giống như lời Bùi Hồng Phân nói, nhìn qua thì có rất nhiều sinh viên thành đạt, nhưng người nhớ đến việc báo đáp lại chẳng có bao nhiêu.
Thấy cô không nói gì, Bùi Hồng Phân vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, nói tiếp: "Tiểu Diệp, tôi làm chủ nhiệm khoa Kinh tế cũng gần mười năm rồi, không cầu xin gì khác, chỉ mong khoa chúng ta đừng đội sổ để các khoa khác chê cười là được."
Cứ thế, dưới ánh mắt van nài tội nghiệp của Bùi Hồng Phân, Diệp Thần đầu óc nóng lên, gật đầu rồi bước ra khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cái con bé số khổ này, cậu xem cậu lại làm ra cái chuyện gì thế hả!" Tiền Lệ Phương rít một hơi trà sữa thật mạnh, vừa giận vừa thương mà mắng cô bạn thân.
Diệp Thần khuấy ly cà phê trong tay, chẳng có chút hứng thú uống nào. "Haiz, lúc đó tớ cũng chỉ là nhất thời nóng đầu, chỉ nghĩ không thể để khoa Quản lý Kinh tế của chúng ta thua kém các khoa khác, thật sự không nghĩ nhiều như vậy."
Gió lạnh thổi qua, cô mới tỉnh táo nhận ra một phút hồ đồ đã mang lại cho mình phiền phức lớn đến nhường nào. Một triệu tệ, e là bán cả cô đi cũng chẳng gom đủ.
"Tớ biết nói gì với cậu đây?" Tiền Lệ Phương nhai trân châu trong miệng, lắc đầu thở dài. "Tớ có một ít tiền, hay là cậu cầm lấy dùng trước đi."
tuanh1
Diệp Thần cảm động trong lòng, lắc đầu. "Thôi không cần đâu, một triệu tệ không phải là con số nhỏ, tớ sẽ nghĩ cách khác."
Tiền Lệ Phương véo nhẹ sống mũi, nhìn cô dò xét. "Thần Thần, cậu nói cho tớ biết, cậu nghĩ ra được cách gì khác rồi?"
Cô và Diệp Thần là bạn bè bao nhiêu năm, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra cô đang nói cho qua chuyện. Cách gì khác chứ, cái thân phận con gái cưng của Cục trưởng Cục Công an kiêm Phó thị trưởng trông thì vô cùng danh giá, nhưng chẳng hề mang lại cho cô sự giàu sang quyền quý, ngược lại còn rước về một thân phiền phức.
Diệp Thần cúi đầu, tránh né ánh mắt như đang dò xét của bạn. "Tớ tự có cách."
"Cậu có cách?" Tiền Lệ Phương cười khẩy. "Là nhìn sắc mặt của Cố Bích Hoa mà mở lời, hay là mặt dày đi xin chồng cũ Lăng Mặc?" Chẳng biết có phải cố tình nhắc nhở cô không, hai chữ "chồng cũ", cô ấy cố tình nhấn mạnh.
Đó chính là Tiền Lệ Phương, một khi đã nổi nóng thì lời lẽ lúc nào cũng đanh đá bức người như vậy.
"Tớ sẽ không cầu xin ai trong hai người họ cả." Diệp Thần mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tiền Lệ Phương, ánh mắt trong veo như nước. "Cậu quên rồi sao, tớ vẫn còn một thứ rất đáng giá mà."
Tại một tập đoàn đa quốc gia nằm ở khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, trong văn phòng tổng tài trên tầng ba mươi tám, hai người đàn ông một ngồi một đứng. Dù tư thế khác nhau, nhưng ánh mắt cả hai đều đang dán vào trang chuyên đăng tin giao dịch nhà đất trên một tờ báo.
"Người phụ nữ này đúng là thú vị thật, đầu óc có vấn đề, hay là thật sự không biết giá nhà đất bây giờ thế nào?" Người đàn ông đang đứng có thân hình cao ráo, gương mặt tuấn lãng. Anh ta nhìn vào một mẩu tin rao bán nhà trên báo, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Lăng tổng, nếu tôi nhớ không nhầm, căn biệt thự đó, ba năm trước anh mua đã tốn gần mười triệu tệ, sau ba năm, giá cả đã tăng vùn vụt, sao bây giờ lại chỉ còn có giá ba triệu vậy."
Lăng Mặc khẽ chau mày, gấp tờ báo lại, ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước bàn làm việc. "Đoan Mộc Vũ, cậu muốn mỉa mai thì cứ nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc như thế."
Người thanh niên được gọi là Đoan Mộc Vũ cười ha hả: "Lăng tổng, anh nói vậy thật oan cho tôi quá. Tôi chỉ đang trình bày sự thật, tuyệt đối không có nửa điểm ý tứ mỉa mai anh."
Có mỉa mai thì cũng là mỉa mai chủ nhân hiện tại của căn biệt thự, vợ cũ của Lăng Mặc, chứ không phải anh.
"Tôi cần cậu giúp tôi một việc." Lăng Mặc lại mở tờ báo ra, ánh mắt khóa chặt vào một góc trên trang báo, sâu không thấy đáy. "Giúp tôi điều tra rõ nguyên nhân cô ấy lại vội vàng bán căn biệt thự như vậy."
"Ối chà." Đoan Mộc Vũ ôm ngực, cố tình làm ra vẻ khó xử. "Ly hôn rồi còn quản cô ta nhiều làm gì, kệ cô ta bán ba triệu hay ba mươi triệu, tôi thấy chẳng liên quan gì đến anh cả."
"Cậu đi hay không?" Lăng Mặc đập mạnh tay xuống bàn. Tách cà phê thư ký vừa mang vào chưa được bao lâu nảy lên không trung rồi rơi xuống, vành ly nghiêng đi, chất lỏng màu nâu sánh ra khắp mặt bàn.