Đoan Mộc Vũ vội vàng thu lại vẻ mặt đùa cợt, thức thời xoay người đi ra cửa. “Được rồi, được rồi, sáng sớm tinh mơ đã nổi trận lôi đình thế này làm gì, tôi đi hỏi là được chứ gì.”
Quen biết Lăng Mạc gần bốn năm, đây thực sự là lần đầu tiên anh thấy hắn nổi giận lớn đến vậy, trong lòng không khỏi có chút run sợ.
Xét về gia thế, anh đường đường là cậu chủ của tập đoàn Đoan Mộc lừng lẫy, thực ra còn cao hơn Lăng Mạc không biết bao nhiêu lần, kẻ đến giờ vẫn mang một lai lịch bí ẩn. Chẳng hiểu sao, kể từ bốn năm trước, khi anh bị một đám côn đồ vây đánh, được hắn tình cờ gặp và ra tay giúp đỡ, anh đã hoàn toàn bị hắn “chinh phục”.
Hai chữ “chinh phục” vừa lóe lên trong đầu, Đoan Mộc Vũ liền vội vàng lắc đầu. Anh là một người đàn ông có xu hướng tính dục hoàn toàn bình thường, dùng hai chữ “chinh phục” này sao nghe cứ sai sai thế nào ấy.
Haiz, lúc bước vào thang máy, anh thầm thở dài. Khí chất của Lăng Mạc quá mạnh mẽ, thực ra đối với anh, dù dùng từ có chuẩn xác hay không, thì đó vẫn là chinh phục.
Bốn năm trước, tập đoàn Đoan Mộc vì tin vào lời đồn bên ngoài mà rơi vào khủng hoảng tài chính. Nếu không có Lăng Mạc ra tay tương trợ, chỉ sợ danh xưng cậu chủ Đoan Mộc của anh đã sớm không còn tồn tại.
Đối với Lăng Mạc, anh luôn mang trong lòng một sự biết ơn sâu sắc, vậy nên khi thấy mẩu tin rao bán biệt thự trên báo, anh đã mang nó đến văn phòng cho hắn ngay lập tức.
Anh không biết tại sao ba năm trước Lăng Mạc lại đồng ý cưới cô con gái nhà họ Diệp, nhưng anh biết một điều, hắn tuyệt đối không yêu người phụ nữ có dung mạo không tệ, gia thế cũng tạm ổn kia.
Vì không yêu, nên hắn rất ít khi đưa cô tham dự các sự kiện. Cho đến tận bây giờ, số người thật sự từng gặp mặt Diệp Thần cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Theo một tiếng “ting” vang lên, thang máy đã xuống đến tầng một. Anh sửa lại tay áo, gạt bỏ những suy nghĩ miên man rồi sải bước ra ngoài.
Ngoài đại sảnh, cô lễ tân mới tuyển nhìn thấy anh, bẽn lẽn cúi đầu: “Vũ thiếu…”
Người ngoài vẫn quen gọi anh là “Vũ thiếu” từ khi anh mới chào đời ở nhà họ Đoan Mộc.
Đoan Mộc Vũ nhướng mày, bước tới, chống một tay lên quầy lễ tân: “Em tên gì?”
Dáng vẻ chống tay lên quầy không chỉ tùy tiện mà giọng điệu lại càng trêu chọc.
Cô lễ tân vừa muốn từ chối lại vừa như chào mời, ngẩng khuôn mặt e thẹn lên: “Vũ thiếu, em tên Lina.” Đôi mắt to kẻ viền màu tím violet tỏa ra ánh nhìn nóng bỏng, như thể giây tiếp theo cô ta sẽ thuận lợi gả vào hào môn.
“Ừm, không tồi, đúng là một cái tên hay, rất hợp với em đó.” Đoan Mộc Vũ khẽ nâng cằm cô ta lên trêu ghẹo, đôi mắt đào hoa cong lên ý cười như không.
Trong lòng cô lễ tân dâng lên một trận vui sướng cuồng nhiệt. Vẻ ngoài của người đàn ông trước mắt tuy có kém hơn ông chủ Lăng Mạc một chút, nhưng trong mắt nhiều phụ nữ, anh lại càng có sức hấp dẫn hơn.
Lăng Mạc tuy được mệnh danh là người đàn ông đẹp trai và giàu có nhất thành phố, nhưng giống như cái tên của hắn, cả con người hắn quá lạnh lùng, cộng thêm việc hắn đã kết hôn, rất nhiều phụ nữ chỉ dám ôm mộng tưởng chứ không dám bén mảng tới gần.
Còn Đoan Mộc Vũ, người nổi danh ăn chơi trác táng này lại khác. Cả thành phố đều biết anh là người cực kỳ yêu cái đẹp. Yêu cái đẹp, nói khó nghe một chút chính là háo sắc. Đã háo sắc thì đương nhiên việc quyến rũ cũng sẽ dễ dàng và thuận lợi hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lina còn chưa kịp mơ mộng xong, bàn tay đang giữ cằm cô ta bỗng nhiên dùng sức. Thấp thoáng, cô ta như nghe thấy cả tiếng xương cốt trật khớp, theo sau đó là giọng nói lạnh lùng vô tình của Đoan Mộc Vũ: “Lát nữa đến thẳng phòng tài vụ nhận lương rồi nghỉ việc đi.”
Nói rồi, anh vung tay một cái, người đẹp vừa rồi còn trăm vẻ quyến rũ, trong nháy mắt đã mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi run lên bần bật: “Vũ thiếu, em biết sai rồi, cầu xin anh cho em thêm một cơ hội nữa.”
“Cơ hội là do mình tự tạo ra, chứ không phải đi cầu xin người khác mà có được.” Đoan Mộc Vũ không hề bị nước mắt người đẹp lay động, anh chau mày, phủi tay với vẻ hơi ghê tởm: “Cô nên thấy may mắn vì hôm nay người cô gặp là tôi, nếu là Lăng tổng của các người, e là một xu cô cũng không nhận được đâu.”
Đoan Mộc Vũ anh tuy yêu thích người đẹp, nhưng lại biết phân biệt công tư rạch ròi. Điểm này khá giống Lăng Mạc. Công ty cần những nhân tài có chuyên môn giỏi, chứ không phải những “con bướm” lượn lờ như vừa rồi.
Lina thấy đã hoàn toàn hết hy vọng, liền dậm chân một cái, ôm mặt chạy về phía phòng tài vụ. Đôi giày cao gót tám phân gõ trên nền đá cẩm thạch sáng bóng tạo ra những tiếng lách cách giòn giã. Giữa những âm thanh đó, người đàn ông lấy điện thoại ra, thong thả bấm một dãy số: “Alô, Lăng đại tổng tài, tôi lại vừa giúp ngài giải quyết một con sâu mọt lòng dạ bất chính rồi đây, ngài định cảm ơn tôi thế nào?”
Lăng Mạc xoa xoa mi tâm: “Mau đi làm chuyện nghiêm túc đi.” Đây đã là cô lễ tân thứ ba bị thay trong tháng này. Hắn đột nhiên không thể hiểu nổi tại sao lại có nhiều cô gái trẻ không muốn sống thực tế một chút, chỉ toàn mơ mộng một bước lên mây.
Đoan Mộc Vũ chán nản chép miệng: “Biết rồi, tôi đi ngay đây, đi ngay đây.”
“Alô, xin chào, xin hỏi có phải cô Diệp không ạ? Tôi là Tiểu Thái, nhân viên môi giới bất động sản.”
Lúc nhận được điện thoại của nhân viên môi giới, Diệp Thần vừa về đến văn phòng.
Hiệu suất làm việc của người môi giới đúng là cao thật, cô mới đăng tin bán biệt thự cho anh ta hai tiếng trước, thoáng cái đã liên hệ được người mua.
Cúp điện thoại, cô nói một tiếng với giáo viên hướng dẫn cùng phòng rồi vội vàng bắt taxi đến nơi đã hẹn – một quán cà phê có không gian thanh lịch ở trung tâm thành phố.
Khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh nhân viên môi giới, Diệp Thần không khỏi ngẩn người. Người này trông quen quá, chắc chắn cô đã gặp ở đâu rồi.
Đoan Mộc Vũ đương nhiên biết vẻ mặt này của Diệp Thần là vì thấy anh quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra anh là ai. Thế là, anh đứng dậy khỏi ghế, lịch thiệp đưa tay về phía cô: “Chào chị dâu, tôi là Đoan Mộc Vũ.”
“Đoan Mộc Vũ.” Diệp Thần vô thức lặp lại cái tên này. Tên rất quen, dung mạo cũng như đã từng gặp.
Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu xem mình đã quen người đàn ông như thế này từ khi nào. Vài giây sau, cô thật sự đã nhớ ra. Anh là con trai độc nhất của tập đoàn Đoan Mộc – doanh nghiệp gia tộc lớn mạnh nhất thành phố này, chỉ sau tập đoàn Lăng thị mới nổi lên trong ba năm qua, cũng là một thiếu đông thế hệ thứ hai chính hiệu.
Tập đoàn Lăng thị giống như một con hắc mã bất ngờ xuất hiện, khiến nhiều đối thủ cạnh tranh không vừa lòng. Theo họ, một kẻ ngoại lai chỉ dùng vỏn vẹn ba năm đã vượt qua gia tộc Đoan Mộc hùng mạnh nhất thành phố này, thực sự là một sự sỉ nhục.
Ngay khi họ đang chờ xem hai tập đoàn lớn tranh đấu để mình được hưởng lợi ngư ông, thì một tin tức nổ ra, Lăng thị và tập đoàn Đoan Mộc là đồng minh, đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của họ. Kể từ đó, thương trường của thành phố A cũng trở nên yên ổn hơn rất nhiều.
tuanh1
-- Chương 15 --