Kể từ sau hôm đó, cô cứ thế một cách thuận theo tự nhiên, cố ý hay vô tình để cho những người bên cạnh Lăng Mạc biết đến sự tồn tại của Đổng Mạn cô.
So với việc gọi vào di động của Lăng Mạc, cô thích gọi đến số máy bàn trong văn phòng của anh hơn, dường như làm vậy mới giống như đang tuyên bố với cả thế giới về mối quan hệ giữa cô và anh.
Thật ra, cô biết với sự thông minh sắc bén của Lăng Mạc, anh đã sớm nhìn thấu lý do cô thích gọi vào số máy lẻ. Vậy mà suốt nửa năm qua, anh chưa từng một lần vạch trần, còn cô thì vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
Thế nhưng, chuyện từng khiến cô lấy làm tự hào ấy lại thay đổi ngay vào ngày thứ hai sau khi anh và Diệp Thần ly hôn. Cô gọi điện tới, cô thư ký được huấn luyện bài bản, tác phong chuyên nghiệp của Lăng Mạc đã lịch sự từ chối cô.
Cô biết rất rõ, cô thư ký đó, nếu không phải lệnh của Lăng Mạc thì có cho cô ta một vạn lá gan cũng không dám làm vậy.
“Lăng Mạc.” Cô tựa người vào cửa sổ, nhìn màn đêm đặc quánh như mực tàu ngoài kia, khẽ thở dài, những ngón chân sơn móng đỏ au dùng sức siết chặt lấy rèm cửa. “Anh có biết sự tàn nhẫn của anh đối với em chẳng hề thua kém Diệp Thần không, anh có biết, thật ra em mới là người quen biết anh sớm hơn cả cô ta không…”
“Alô…” Diệp Thần thu dọn đồ đạc trên bàn, vừa xách túi xách bước ra khỏi văn phòng thì điện thoại lại reo lên. Cô lấy ra xem, là Diệp Chấn Sơn. Nghĩ đến những gì nghe được tối qua, cô do dự một lát rồi vẫn nhấn nút nghe. “Ba…”
Tiếng gọi đã quen thuộc suốt hai mươi lăm năm, từ lâu đã thành thói quen, vậy mà vào giây phút này thốt ra từ cổ họng lại thấy xa lạ và ngượng nghịu đến thế.
Dù cách một khoảng không gian xa xôi, Diệp Chấn Sơn dường như vẫn cảm nhận được sự gượng gạo và cố tình xa cách của Diệp Thần, ông bất lực thở dài: “Con gái, tối qua con ngủ ở đâu?”
Cô không về nhà ăn tối, gọi điện thì tắt máy, ông biết ngay, chắc chắn cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và Cố Bích Hoa. Đứa trẻ này từ nhỏ lòng tự trọng đã rất cao, những lời đó, sự yếu đuối của ông trước mặt Cố Bích Hoa, e rằng con bé rất khó chấp nhận.
“Anh ấy đã đưa căn biệt thự cho con rồi.” Diệp Thần không hề giấu giếm. “Tối qua con ngủ ở đó.”
“Cái gì?” Diệp Chấn Sơn kinh ngạc. “Báo chí không phải nói con ra đi tay trắng sao…”
“Ba.” Diệp Thần ngắt lời ông. “Toàn là tin vịt vỉa hè, có gì đáng tin đâu? Trên đó còn nói con công dung ngôn hạnh không còn gì nữa kìa.” Giọng nói của cô, trong ba ngày kể từ khi ly hôn với Lăng Mạc, lại là lần bình tĩnh và ổn định nhất, chỉ có sự tự giễu bên trong là không sao che giấu được.
tuanh1
Diệp Thần cô thật sự không ngờ, mình lại có thể trở thành một người có đạo đức kém cỏi đến mức ấy, đến mức ép chồng phải bất chấp gia cảnh nhà mình mà nhất quyết đòi ly hôn với cô.
Diệp Chấn Sơn không ngờ Diệp Thần lại tự giễu như vậy, ông sững người một lúc. “Con gái, ở ngoài không vui thì về nhà ở. Bà ấy chính là người như vậy, trút giận xong là thôi.”
Cái “bà ấy” này là chỉ ai, người nói và người nghe đều lòng dạ sáng như gương.
“Không cần đâu ạ.” Bàn tay cầm điện thoại của Diệp Thần bỗng dùng sức, có thể thấy các khớp ngón tay đã hơi ửng đỏ. “Nửa năm sau không phải ba sắp được thăng chức sao? Bây giờ chắc chắn có rất nhiều nhà báo lá cải đang rình rập ở cổng nhà họ Diệp, chỉ cần tóm được chút manh mối là sẽ làm to chuyện ngay. Con ở ngoài vẫn tốt hơn.”
Dứt lời, không đợi người ở đầu dây bên kia kịp phản ứng, cô đã cúp máy ngay.
Cô không hề oán Diệp Chấn Sơn, cũng không hận Cố Bích Hoa.
Nghĩ kỹ lại, Cố Bích Hoa nói rất đúng, lần đầu làm vợ đã phải làm mẹ kế, hơn nữa còn chưa bao giờ ngược đãi cô, đúng là không dễ dàng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô thật sự rời khỏi nhà họ Diệp, thực ra đối với ai cũng là chuyện tốt.
Vừa cất điện thoại vào túi, cô cúi đầu đi về phía cổng trường thì vai bị ai đó vỗ nhẹ. Cô quay đầu lại, nhìn rõ người tới, có chút ngạc nhiên. “Chủ nhiệm Bùi, sao giờ này cô vẫn chưa về ạ?”
Bùi Hồng Phân cười với cô: “Chẳng phải em cũng mới về đó sao.”
Diệp Thần đương nhiên biết lý do vì sao Chủ nhiệm Bùi, người luôn đúng giờ tan sở nhất, lại về muộn như vậy. Cô nhìn vào mắt bà, đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Chủ nhiệm Bùi, cô yên tâm, đến cuối tháng này em nhất định sẽ đưa cho cô.”
Đến cuối tháng vẫn còn một tuần, chỉ cần hạ giá nhà xuống một chút nữa, cô tin chắc chắn sẽ bán được.
Bùi Hồng Phân rất tự nhiên nắm lấy tay cô, khẽ thở dài: “Sao không nói với cô chuyện em ly hôn?”
Nếu không phải lúc ở trong nhà vệ sinh nghe các giáo viên khác bàn tán, có lẽ đến bây giờ bà vẫn không biết, người phụ nữ trong mắt bà từng là người giàu có nhất, cũng có năng lực tài trợ cho khoa Quản lý Kinh tế nhất, đã ly hôn, hơn nữa còn không được chia một đồng nào.
“Chuyện đó qua rồi ạ.” Diệp Thần cố tỏ ra thản nhiên nhún vai. “Hơn nữa, em vẫn là em, chẳng có gì thay đổi cả.” Ngoại trừ một bụng đầy thương tâm và uất ức, vẻ ngoài của cô bây giờ thật ra vẫn giống hệt ba năm trước.
Gương mặt thanh tú, mái tóc dài ngang vai, khiến cô dù đã tốt nghiệp ba năm vẫn trông như một sinh viên đại học.
Có một dạo, nhận ra sự lạnh nhạt của Lăng Mạc đối với mình, cô đã thử thay đổi, uốn mái tóc đen bóng thẳng mượt thành tóc xoăn, nhuộm đuôi tóc màu đỏ rượu vang. Cô cứ ngỡ người đàn ông đó sẽ thích, nào ngờ chỉ nhận lại được ba chữ thốt ra từ đôi mày nhíu chặt của anh: “Trông khó coi thật.”
Kể từ đó, cô không bao giờ có ý định thay đổi kiểu tóc nữa.
Bùi Hồng Phân đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc mai bị gió thổi bay trên má cô. “Diệp Thần.” Kể từ khi Diệp Thần ở lại trường với tư cách là giáo viên phụ đạo, đây là lần đầu tiên Bùi Hồng Phân gọi tên cô, trước đây bà đều gọi cô là cô giáo Diệp, hoặc là tiểu Diệp.
Nghe cách xưng hô có phần khác lạ này, Diệp Thần biết tiếp theo bà sẽ nói chuyện nghiêm túc với cô. Cô không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
Bùi Hồng Phân thu lại ánh mắt, ngẩng đầu nhìn hàng cây ngô đồng bên con đường rợp bóng cây. “Em có biết tại sao cô cứ tan sở là về nhà ngay không?”
Diệp Thần lắc đầu: “Em không biết ạ.”
“Bởi vì trong nhà cô có một người chồng không thể tự lo cho bản thân đang chờ cô.” Bùi Hồng Phân im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. “Buổi trưa cô cho ông ấy ăn no, phải đợi đến tối mới có thể quay về. Một bữa ăn phải cách nhau bảy, tám tiếng đồng hồ, cô sợ ông ấy đói, cho nên… dù công việc nhiều đến đâu, cô cũng không bao giờ ở lại văn phòng tăng ca.”
Diệp Thần tròn xoe mắt, không thể tin nổi nhìn Bùi Hồng Phân.
Bùi Hồng Phân hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía Diệp Thần. “Bọn cô là bạn học cấp ba, ngày đó, ông ấy đi ngay phía sau cô.”
Bùi Hồng Phân chìm vào dòng hồi ức, đuôi mắt đã hằn những nếp chân chim nhàn nhạt khẽ cong lên, nở một nụ cười vô cùng hiền hòa. Nụ cười tuy nhạt, nhưng lại xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng.
Ánh tà dương lọt qua kẽ lá, lấp lánh như ngàn sao sa xuống người bà, phác họa nên một nỗi bi thương vô hạn.