Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 18



Diệp Thần ngỡ rằng mình đã nhìn nhầm, cô lại nhìn sâu vào Bùi Hồng Phân một lần nữa. Không sai, đó thật sự là vẻ bi thương. Trong lòng cô bất giác dâng lên một nỗi chua xót. Cô vẫn luôn cho rằng một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường như Bùi Hồng Phân sở dĩ có phần lấn át người khác như vậy là do bà nắm toàn quyền trong nhà, lại chẳng ngờ cuộc hôn nhân của bà lại chẳng hề trọn vẹn đến thế.

Dường như đọc thấu được suy nghĩ của Diệp Thần, Bùi Hồng Phân lại mỉm cười, “Cô Diệp, em có tin không, thật ra chị rất hạnh phúc.”

Ai nói “Phu thê vốn là chim chung rừng, đại nạn đến nơi mỗi con một ngả”? Nghe xong câu chuyện của Bùi Hồng Phân, Diệp Thần cảm động đến mức nước mắt cứ chực trào ra. Sau khi tạm biệt bà, trong đầu cô vẫn không ngừng vang vọng câu chuyện ấy…

“Hôm đó anh ấy đưa chị ra ngoại ô dã ngoại, lúc xe rẽ vào khúc cua, một chiếc xe tải lớn từ phía đối diện đột ngột lao tới. Vị trí va chạm lúc đó nhắm thẳng vào ghế phụ nơi chị đang ngồi. Vậy mà anh ấy lại bẻ ngoặt tay lái sang phải. Anh ấy, người đáng lẽ đã an toàn, lại bị thương nặng, còn chị chỉ bị trầy xước chút da. Em nói xem, gả cho một người đàn ông như vậy, có phải chị đã rất hạnh phúc không?”

Nghe đến đây, Diệp Thần đã sớm không kìm được nữa, nước mắt lưng tròng. Rõ ràng là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình, vậy mà khi được tận tai nghe thấy, lại chấn động đến không lời nào tả xiết.

Cô không biết mục đích thực sự mà Bùi Hồng Phân kể cho cô nghe những lời này là gì, chỉ biết rằng đến cuối cùng, cô vừa khóc vừa nắm lấy tay bà, “Chủ nhiệm Bùi, chị cứ yên tâm về chăm sóc cho anh nhà đi ạ, phí tài trợ em đã chuẩn bị xong rồi.”

“Em nói thật sao?” Bùi Hồng Phân tỏ vẻ kinh ngạc.

“Thật ạ.” Diệp Thần không dám nhìn vào mắt bà, cô ngẩng đầu lên, lặp lại động tác vừa rồi của bà, mở to mắt, đăm đăm nhìn những tán lá ngô đồng ở phía xa.

Những chiếc lá ngô đồng to hơn cả bàn tay cô khẽ đung đưa trong gió, tựa như những ô cửa sổ dẫn tới bầu trời đang chờ được mở ra.

Cô bỗng cảm thấy m.ô.n.g lung. Người ta nói khi Thượng Đế đóng một cánh cửa sổ lại, Ngài sẽ mở ra cho ta một cánh cửa khác, liệu điều đó có thật không?

Cô hoài nghi.

Đại học A là một ngôi trường danh tiếng có lịch sử trăm năm, từng đào tạo ra biết bao nhân vật nổi tiếng. Hai hàng ngô đồng ở đây về cơ bản đều đã có tuổi đời mấy chục năm. Diệp Thần từng có một chuyến đến Nam Kinh, cô đã kinh ngạc trước những hàng ngô đồng san sát vút tận trời mây trên đường phố Nam Kinh. Sau khi nghe người dân địa phương giải thích, cô mới biết rất nhiều cây ngô đồng trong số đó được trồng từ thời Dân Quốc.

Những cây ngô đồng ấy, nói là cây cối thì không bằng nói rằng chúng đại diện cho bề dày lịch sử trầm mặc của thành phố ấy.

tuanh1

Hàng ngô đồng của Đại học A thực ra cũng giống như ngô đồng ở Nam Kinh, cũng đại diện cho nền văn hóa lâu đời của nó. Diệp Thần cứ nhìn thẳng như vậy, rất lâu không hề cử động, rồi khung cảnh gặp gỡ người ấy bỗng ùa về trước mắt…

Tháng Bảy ba năm trước, Đại học A có hai chuyện vui lớn. Ngoài việc tiễn một khóa sinh viên nữa ra trường, trường còn chào đón một doanh nhân đã tài trợ toàn bộ thư viện điện tử.

Hôm đó, với tư cách là một trong những người tiếp đón, vì sắp muộn giờ nên vừa xuống xe buýt, cô đã cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

Kèm theo tiếng phanh xe chói tai, cô thấy một chiếc Audi R8 màu đen dừng lại cách mình chỉ nửa tấc.

Cô kinh hoàng vỗ ngực, đang định xin lỗi chủ nhân chiếc xe thì cửa xe mở ra. Cùng với tiếng giày da nện xuống đất đầy mạnh mẽ, một bóng đen bao trùm lấy cô.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp hình ảnh Lăng Mạc đang đứng ngược sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô sững sờ. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng một người đàn ông có thể đẹp đến mức này, đôi mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, và đường viền cằm đẹp hoàn hảo.

“Cô không sao chứ?” Thời gian như trôi đi trong ánh mắt hai người nhìn nhau. Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở, ánh mắt anh nhìn xuống chân cô.

Trong cơn bối rối, mặt cô đã đỏ bừng từ lúc nào, cô ngượng ngùng nhìn xuống chân mình, “Tôi không sao.”

“Tôi còn có chút việc, nếu cô cảm thấy không khỏe chỗ nào, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trong tay người đàn ông đã có thêm một tấm danh thiếp mạ vàng. Những ngón tay thon dài trắng nõn phản chiếu ánh vàng kim, tựa như lưu ly lấp lánh, sáng ngời rực rỡ, đẹp đến nao lòng.

Cứ như vậy, sau khi cô nhận lấy danh thiếp, người đàn ông mỉm cười với cô rồi lái xe rời đi. Có lẽ vì những năm qua cô đã quá cô đơn, hoặc có lẽ vì nụ cười của anh quá đỗi ấm áp, trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một luồng hơi ấm chảy tràn trong lồng ngực.

Lần thứ hai gặp lại anh, chỉ nửa giờ sau đó. Cô thật sự không ngờ, anh chính là vị doanh nhân tài trợ thư viện, người được chính hiệu trưởng Đại học A đích thân nghênh đón, coi như thượng khách.

Cô cứ ngỡ người quyên góp sẽ là một người đàn ông trung niên, nào ngờ lại trẻ tuổi như vậy, còn thanh tú tuyệt mỹ đến thế.

Thật trùng hợp, khi nghi thức cắt băng khánh thành bắt đầu, chiếc kéo anh cầm cũng nằm trên khay của cô.

Một loạt những sự trùng hợp khiến cô ngỡ rằng đây chính là duyên phận. Vì thế, sống ở Diệp gia hai mươi hai năm trời chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với cha mình, Diệp Chấn Sơn. Cô, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, muốn gả cho Lăng Mạc.

Diệp Chấn Sơn dường như rất kinh ngạc, nhưng sau phút kinh ngạc, cuối cùng ông vẫn giúp cô. Mọi chuyện rất thuận lợi. Lăng Mạc, người đàn ông thành đạt vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ nữ sinh Đại học A điên đảo, đã không từ chối mà đồng ý với yêu cầu kết hôn của họ.

Ba năm sau nghĩ lại, Diệp Thần mới thấy, khi đó cô thật sự chỉ là đơn phương tình nguyện. Ít nhất, cô chưa từng hỏi Lăng Mạc một câu, rằng cưới cô, có phải là điều anh cam tâm tình nguyện không.

Một cơn gió đêm ùa tới, cô bất giác kéo chặt cổ áo, cố gắng kéo mọi ký ức trở về thực tại, không muốn nghĩ đến anh nữa.

Bước ra khỏi cổng trường, cô cúi đầu chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, trong đầu nghĩ xem tối nay nên ăn gì. Cứ thế bước đi, dường như không có phương hướng, bỗng nhiên, một mùi hương quen thuộc thoảng qua chóp mũi, tựa như nước hoa, mà lại chẳng phải.

Cảm giác quen thuộc trong ký ức tựa như cơn lũ vỡ đê, ào ạt tuôn trào trong phút chốc. Cô đột ngột ngẩng phắt đầu lên. Người đàn ông từng có mối quan hệ thân mật nhất thế gian với cô, giờ đang đứng ngay trước mặt.

Chỉ một cái liếc mắt hờ hững, cô lập tức thu tầm mắt lại. Để đảm bảo mình có thể tiếp tục đi thẳng về phía trước, không có bất kỳ va chạm nào với người đàn ông kia, dù chỉ là một cái chạm nhẹ của quần áo, bước chân cô vô thức dịch sang một bên.

Lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu, tiếp tục bước về phía trước. Cô rất muốn làm như không thấy người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đang đứng cách đó không xa, nhưng đôi tay buông thõng bên người bất giác siết chặt thành nắm đấm, tố cáo những con sóng đang cuộn trào trong lòng cô.

Mùi hương vương vấn nơi chóp mũi ngày một nồng nàn. Ngay khi cô sắp lướt qua người đàn ông, bàn tay buông thõng của cô bị một bàn tay khác nắm lấy. “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Cô sững người, dùng sức rút tay về, không nhìn anh, ánh mắt chỉ đăm đăm vào mũi giày của mình. “Lăng tiên sinh, chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi không có chuyện gì cần tìm anh cả.”

Nói đến đây dường như đã là giới hạn của cô. Cô nhấc chân, chạy biến về phía trước như một làn khói.