Rốt cuộc anh đã bị làm sao vậy?
Tại sao thái độ của anh đối với cô bỗng dưng lại thay đổi?
Phụ nữ xinh đẹp hơn cô, ngoài đường vơ đại một cái cũng được cả nắm, tại sao anh cứ một mực lựa chọn dây dưa với cô không dứt sau khi cả hai đã ly hôn?
Cô còn chưa kịp nghĩ ra câu hỏi tại sao thứ ba, người giúp việc đã ôm tấm ga giường vừa được thay tới trước mặt cô, “Diệp tiểu thư, cô có quần áo nào cần giặt không ạ?”
Diệp Thần nhìn xuống tấm ga giường trong tay cô ấy, là màu xanh phớt hồng, chính là tấm của tối hôm qua. Cũng không biết cô giúp việc có cố ý hay không, mà mặt có vệt đỏ thẫm vừa hay lại hướng ngay về phía cô.
Cảnh tượng tối qua bất chợt lóe lên trong tâm trí, khuôn mặt cô nóng bừng. Đối diện với một cô giúp việc trẻ tuổi, cô cũng bất giác trở nên lúng túng, “À… cô cứ để lại đó đi, tôi tự giặt được rồi.”
Người giúp việc mỉm cười, đang định mở miệng thì một giọng nói khác đã nhanh hơn cất lên, “Anh đặt vé máy bay rồi, mười một giờ.”
Người đàn ông đã thay một bộ đồ thoải mái, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào, “Chỉ còn chưa tới một tiếng nữa, còn phải ra sân bay, em chắc là giặt kịp không?”
Diệp Thần cắn chặt chiếc thìa trong miệng, người đàn ông này, sao đột nhiên lại trở nên bá đạo như vậy.
Mặc kệ cô có muốn hay không, cũng mặc kệ có xấu hổ hay không, tóm lại là tấm ga giường minh chứng cho sự lột xác từ một cô gái trở thành một người phụ nữ của cô, cuối cùng cũng không thể về tay cô được.
Cô từng đọc trong tiểu thuyết, nói rằng ở thời cổ đại, nữ tử sẽ cất nó vào trong rương khóa lại, để một ngày nào đó trong tương lai có thể dùng nó làm minh chứng cho sự trong sạch, đức hạnh của mình.
Cô muốn lấy lại tấm ga giường đó, không phải là để làm con át chủ bài níu kéo khi một ngày nào đó Lăng Mạc chán ghét cô, mà là… Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi cũng chẳng nghĩ ra được tại sao mình lại mong muốn có được tấm ga giường đó đến vậy.
Có lẽ, chỉ là vì để người khác giặt đi vệt đỏ tươi ấy, có chút ngượng ngùng mà thôi.
Diệp Thần để ý đến cách người giúp việc gọi cô là “Diệp tiểu thư”. Xem ra, hẳn là Lăng Mạc đã dặn họ phải gọi cô như vậy.
Ha, từ Lăng phu nhân cao cao tại thượng vạn người ngưỡng mộ, lại hạ mình thành một Diệp tiểu thư chẳng có gì ghê gớm, cũng thật đơn giản.
Đang mải suy nghĩ, chiếc xe đã rời khỏi biệt thự, lao thẳng về phía sân bay.
Lăng Mạc không lái xe mà ngồi cùng cô ở hàng ghế sau. Chiếc xe cũng không còn là chiếc Audi R8 anh thường lái, mà đổi thành một chiếc Bentley mà Diệp Thần áng chừng được giá của nó.
Xe sang bạc triệu quả nhiên khác với xe thường, không chỉ có thân xe mượt mà, không gian bên trong rộng đến kinh ngạc, mà ghế da bên dưới còn thoải mái đến mức khiến người ta chỉ muốn ngả lưng ngủ một giấc.
Tài xế có lẽ cảm thấy không ai nói gì, không khí có phần lạnh lẽo nên đã mở nhạc.
Nhạc vừa nổi lên, Diệp Thần hoàn toàn thả lỏng. Tuy cô là dân ban xã hội, nhưng lại giống như nhiều người không chuyên khác, cũng rất thích nghe nhạc, đặc biệt là những ca khúc thịnh hành của thập niên tám mươi, chín mươi đang phát trong loa.
tuanh1
Năm nay cô mới hai mươi lăm tuổi, nhưng lại cực kỳ thích nghe những bài hát cũ không hợp với lứa tuổi của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi biết cô thích nghe nhạc xưa, Tiền Lệ Phương đã không dưới một lần chế giễu cô. Cô cũng từng tự giễu, không biết có phải cuộc hôn nhân ba năm tựa như kén giam mình đã thực sự khiến cô già đi trước tuổi rồi không.
Ít nhất thì tuổi tâm hồn là vậy.
“Sao thế, tối qua không ngủ ngon à?” Thấy cô lim dim mắt, dáng vẻ buồn ngủ rũ rượi, Lăng Mạc không khỏi cất tiếng hỏi.
“Không phải.” Diệp Thần thu lại cảm giác khoan khoái vừa lan ra khắp người, đôi mắt bỗng mở to, “Tôi chỉ đang cảm nhận xem chiếc xe sang bạc triệu này và xe buýt hai đồng có gì khác biệt thôi.”
Rõ ràng là đang nói dối không chớp mắt. Dựa vào lưng ghế mềm mại vừa vặn, hít thở hương thơm dễ chịu từ người bên cạnh, lắng nghe giai điệu du dương êm ái, vừa rồi cô rõ ràng đã suýt ngủ thiếp đi. Quả thật, đã lâu lắm rồi cô mới được thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần như vậy.
“Thật sao?” Người đàn ông hiển nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô nhưng không vạch trần, chỉ kéo dài giọng, âm thanh vẫn trong trẻo dễ nghe như mọi khi.
Diệp Thần không nói gì thêm, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Như Lăng Mạc đã nói, quả thật đã là thời điểm cuối xuân đầu hạ rồi, hạ cửa kính xe xuống đã có thể cảm nhận được hơi nóng trong không khí, và cả hương sen thoang thoảng đâu đây.
Một bài hát nhanh chóng kết thúc, trong xe lại chìm vào im lặng. Diệp Thần mím môi, phá vỡ sự tĩnh lặng, “Đi đâu vậy?” Biết được điểm đến, lúc Tiền Lệ Phương gọi điện tới mới dễ nói chuyện.
Khi cô hỏi, người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau, đợi đến khi giai điệu chính của bài hát tiếp theo vang lên, anh mới khẽ cất lời: “Đến nơi chẳng phải sẽ biết sao.”
Diệp Thần cảm thấy mình thật mất mặt, cô lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nói thêm lời nào.
Điện thoại trong túi xách vang lên, cô lấy ra xem, nhìn thấy dãy số đang nhảy nhót trên màn hình, lòng không khỏi thắt lại, điều cô lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra.
Thật ra cô đã sớm nghĩ đến, Vì đã Tiền Lệ Phương có thể nhận ra cô trong ảnh, thì Diệp Chấn Sơn, người đã nhìn cô lớn lên, chắc chắn cũng có thể nhận ra. Huống hồ đội trưởng cảnh sát đến hiện trường tối qua đã từng đến nhà họ Diệp không dưới một lần. Đây cũng là lý do tối qua cô cố tình rúc vào lòng Lăng Mạc, dùng tóc dài che mặt, cô không muốn để Diệp Chấn Sơn biết cô và Lăng Mạc vẫn còn liên lạc.
Cô đã nghĩ rằng Diệp Chấn Sơn sẽ nghi ngờ, chỉ là không ngờ điện thoại của ông lại đến nhanh như vậy.
Diệp Chấn Sơn thấy cô không nghe máy, liền gọi đi gọi lại.
Tiếng chuông reo không ngớt đã khiến người đàn ông bên cạnh nhíu mày. Dựa vào sự hiểu biết về anh trong ba năm qua, nhíu mày có nghĩa là anh đã rất không hài lòng.
Khi chuông điện thoại reo lên lần thứ ba, Diệp Thần vội vàng nhấn nút nghe trước khi người đàn ông kia kịp mở mắt.
Dường như sợ người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, cô vừa nghiêng người đi, vừa dùng tay che lấy loa điện thoại.
“Thần Thần, con không sao chứ?” Giọng Diệp Chấn Sơn ngoài sự khàn đặc còn xen lẫn vài tiếng ho, xem ra là vừa nghe cấp dưới báo cáo xong, lại thêm chuyện thăng chức nửa năm sau làm ông có chút tâm lực cạn kiệt.
“Ba, con ổn mà.” Diệp Thần hít một hơi thật sâu, ba ngày liền đều nhận được điện thoại của Diệp Chấn Sơn, hốc mắt cô bất giác đã hoe hoe đỏ. Suy cho cùng vẫn là người cha ruột không ai có thể thay thế, chỉ cần một câu quan tâm thôi cũng đủ khiến cô cảm động khôn xiết.
“Người trên báo là con sao?” Ngừng một lát, Diệp Chấn Sơn cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính, “Đội trưởng Từ nói với ba, tên say rượu đó tối qua lúc lấy lời khai vốn nói là cướp sắc, nhưng hôm nay sau khi gặp luật sư của Lăng Mạc thì lại đổi lời khai thành cướp của.”