Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 25



Mà lý do cô kiếm tiền, không phải để bản thân tiêu xài hoang phí, mà là để cứu mạng bạn trai của cô bạn thân.

Thẩm Vĩ, chàng trai có nụ cười tỏa nắng để lộ tám chiếc răng trắng bóng, vừa điển trai lại vừa rạng rỡ. Vì mối quan hệ với Tiền Lệ Phương, cô cũng đã từng ăn cơm với anh vài lần.

Cô thật sự không ngờ, chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời ấy lại mắc bệnh tim nghiêm trọng.

Mười triệu tệ, trừ đi một triệu đã hứa cho Bùi Hồng Phân, chín triệu còn lại, cô nghĩ chắc cũng đủ để Thẩm Vĩ tìm được tạng phù hợp để phẫu thuật. Cô không phải đang giúp anh, mà chỉ là không muốn Tiền Lệ Phương sau này lại phải đến những nơi hổ lốn như thế nữa.

Hình ảnh đau đớn của Tiền Lệ Phương trong cuộc gọi video hôm qua, bị một gã đàn ông hói đầu bụng phệ chuốc rượu, nhân tiện còn bị gã động tay động chân, cứ mãi lởn vởn trong đầu cô, xua đi thế nào cũng không được.

Cô thật sự sợ rằng, sau khi Thẩm Vĩ biết chuyện, sẽ có một ngày anh không thể chấp nhận một Tiền Lệ Phương không còn trong sạch nữa.

Đó là người còn thân hơn cả chị em ruột thịt của cô, là người đã cùng cô nương tựa lẫn nhau, đi qua những ngày tháng cô độc nhất. Dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp bạn mình.

Lắc lắc đầu, không cho phép mình nghĩ tiếp nữa, cô lấy chiếc túi mang về từ tối qua, đặt điện thoại vào trong rồi mở cửa bước ra ngoài.

Dù đã ở đây một đêm, nhưng mãi đến tận bây giờ, dưới ánh mặt trời ban ngày, Diệp Thần mới biết phán đoán của mình về căn phòng này khi được Lăng Mạc bế vào tối qua đã sai một cách lố bịch đến thế nào. Đây căn bản không phải là một căn hộ, mà là cả một tòa biệt thự.

tuanh1

Một tòa biệt thự mang phong cách khác hẳn những căn trong thành phố, nội thất được trang hoàng tinh xảo, bài trí cũng vô cùng phù hợp. Đặt mình vào không gian này, bất giác lại có cảm giác như một mái nhà.

Diệp Thần khẽ cụp mi mắt. Đúng vậy, vừa rồi trong đầu cô thực sự đã lóe lên cảm giác về một mái nhà. Ban đầu kết hôn với Lăng Mạc, chẳng phải cũng vì tha thiết muốn có một mái nhà của riêng mình hay sao?

Người ấy, cô đã không đợi được. Vì vậy, cô đã tùy tiện níu lấy một người đàn ông có nụ cười giống hệt người ấy.

Thật ra, nghĩ kỹ lại thì cô cũng rất ích kỷ. Cái gọi là ba năm cố chấp, cái gọi là yêu sâu đậm trong mắt người ngoài, chẳng qua cũng chỉ là ảo tưởng tìm kiếm lại hơi ấm thời niên thiếu chưa bao giờ nguôi quên trên một người khác mà thôi.

Khi cô xuống dưới lầu, bên bàn ăn đã có một người ngồi sẵn. Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông vừa đọc báo vừa ăn sáng, đầu cũng không ngẩng lên lấy một lần. “Hôm nay không phải đi làm, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Nhìn thấy Vưu Quân đang đứng bên cạnh anh với vẻ mặt không cảm xúc, ung dung bình thản, Diệp Thần cảm thấy khó xử. “Tôi quen dậy sớm rồi.”

Lời vừa dứt, cô thấy rõ khóe miệng Vưu Quân giật giật. Cô bất giác liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông đang đối diện mình, gần chín giờ rồi mà còn dám nói mình dậy sớm, đúng là có hơi quá đáng thật.

Lăng Mạc đặt tờ báo xuống, nhìn về phía cô. “Còn đứng đó làm gì, mau qua đây ăn đi.”

Có người thứ ba ở đây, hơn nữa còn đứng nhìn mình ăn, Diệp Thần rất không tự nhiên. Nhưng không tự nhiên thì không tự nhiên, trước khi mười triệu tệ còn chưa về tay, cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời Lăng Mạc.

Theo hướng anh chỉ, cô ngồi xuống bên cạnh. Vừa định cầm đũa lên, một giọng nói đã nhanh hơn vang lên bên tai: “Dì Trương, ra lấy một cái thìa qua đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thần sững người một chút. Với tình trạng bị thương ở tay phải hiện giờ, đúng là dùng thìa sẽ thích hợp hơn với cô.

Nhận lấy chiếc thìa từ tay dì Trương đầu bếp, Diệp Thần lí nhí cảm ơn, rồi múc một muỗng cháo định đưa lên miệng thì người đàn ông vừa im lặng chưa được bao lâu lại lên tiếng: “Hôm nay tôi nghỉ, đợi cô ăn xong, tôi đưa cô ra ngoài dạo một vòng.”

“Cái gì?” Tay cầm thìa của Diệp Thần run lên, cô ngỡ mình nghe nhầm, bất giác lặp lại: “Hôm nay anh nghỉ sao?” Lại còn muốn đưa mình ra ngoài dạo nữa, đương nhiên, nửa câu sau cô đã nuốt lại trong cổ họng chứ không nói ra. Trong ký ức của cô, hình như anh chưa bao giờ nghỉ ngơi, kể cả cuối tuần.

“Ừ.” Người đàn ông cầm khăn giấy, tao nhã lau khóe miệng. “Mỗi năm dù bận đến mấy, tôi cũng sẽ tự cho mình nghỉ vài ngày vào thời điểm cuối xuân đầu hạ.”

Diệp Thần rất muốn hỏi tại sao lại là khoảng thời gian này, nhưng khóe mắt vô tình liếc thấy sắc mặt căng như dây đàn của trợ lý Vưu, cô bèn ngậm chặt miệng, không nói gì nữa mà bắt đầu ăn cháo lia lịa.

Thời gian của Lăng Mạc chắc chắn rất quý báu, trong một cái búng tay không chừng đã là một thương vụ hàng chục triệu. Vừa có suy nghĩ này, tốc độ ăn của Diệp Thần bất giác càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gần như là nuốt chửng.

“Cô Vưu.” Lăng Mạc nhìn cô một lúc, cuối cùng mới chuyển ánh mắt sang Vưu Quân. “Tuần này tôi nghỉ phép, chuyện công ty đành phiền cô vậy.”

“Nhưng thưa ngài Lăng, ngài quên hôm nay có một bản hợp đồng rất quan trọng cần ký sao?” Nghe anh nói vậy, cảm giác chuyện nghỉ phép đã là ván đã đóng thuyền, Vưu Quân lập tức nhắc nhở. “Cuộc đàm phán với Tần thị đã đến giai đoạn gay cấn nhất, tôi…”

Lăng Mạc phất tay, không cho cô nói tiếp. “Cô thay mặt tôi đi là được rồi.”

“Nhưng… đây là một thương vụ bạc tỷ, tôi…” Vưu Quân kinh ngạc, hoàn hồn lại rồi vội vàng lên tiếng.

Lăng Mạc khẽ chau mày, đã không muốn nghe cô nói tiếp, lại chuyển ánh mắt sang người đang sắm vai không khí bên cạnh. “Phép của cô, tôi đã xin giúp cô rồi.”

“Khụ…” Diệp Thần suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình làm cho sặc, vội bưng ly sữa lên uống một ngụm, đôi mắt hạnh mở to nhìn người đàn ông khí định thần nhàn bên cạnh, kẻ đã tự mình quyết định thay cô. “Tháng sau tôi phải thi xét duyệt chức danh, sao anh có thể tự ý xin nghỉ cho tôi được?”

Nếu kỳ thi này qua, nửa cuối năm cô có thể trở thành giáo viên đứng lớp. So với một giáo viên phụ đạo chỉ phụ trách các vấn đề đời sống của sinh viên, cô thực sự thích dạy họ những môn học thực tế hơn.

Lăng Mạc không đáp lời, mà lại nhìn về phía Vưu Quân vẫn đang đứng như trời trồng một bên không có ý định rời đi. Ánh mắt anh trong veo mà lạnh lẽo, sâu thẳm khó dò. Vưu Quân đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, tự nhiên biết ánh mắt đó có ý gì.

Gương mặt chuyên nghiệp của cô gắng gượng nặn ra một nụ cười nhạt, sau khi nói một câu “Tôi biết rồi” liền rất thức thời mà rời đi.

Khi có người thứ ba, Diệp Thần cảm thấy gò bó. Đến khi thật sự chỉ còn lại hai người, cô lại cảm thấy ngượng ngùng khó tả. Hai con người đã xa cách ba năm, bỗng nhiên lại trở thành người có mối quan hệ thân mật nhất về mặt thể xác, làm sao cũng thấy không tự nhiên.

“Em cứ từ từ ăn, tôi lên lầu thay đồ trước.” Ngay lúc Diệp Thần càng cúi đầu thấp hơn, tóc mái gần như sắp rơi cả vào bát cháo, người đàn ông lên tiếng. Không đợi cô ngẩng đầu, anh đã rời khỏi bàn ăn, đi về phía cầu thang.

Ngước mắt lên, cô đăm đăm nhìn theo bóng lưng cao thẳng, thon dài của người đàn ông, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoảng hốt, mơ hồ.