Đau ư?
Nhưng, nỗi đau thể xác nào đâu sánh bằng vết thương lòng?
Trái tim vốn đã dần nguội lạnh, trong khoảnh khắc này như bị ai đó cầm d.a.o nhọn, khoét sâu từng lỗ thủng. Mặc cho cô đau đến đứt từng khúc ruột, m.á.u chảy thành sông, cũng chẳng thể gào lên một tiếng.
Có người nói, điều đau khổ nhất đời người là gặp sai người vào sai thời điểm. Đối với cô mà nói, câu này quả thật rất đúng. Giờ đây, cô đã nếm trải được trái đắng của thứ tình yêu đơn phương.
Nhắm mắt lại, ép mình không chìm vào hồi ức. Khi mở mắt ra lần nữa, cô vặn vòi nước lạnh, vốc một vốc nước lạnh buốt tạt thẳng lên mặt. Đã ly hôn rồi, cô không muốn nghĩ thêm về con người anh, về những chuyện liên quan đến anh nữa.
Lấy khăn lau khô mặt, cô bắt đầu xả nước vào bồn tắm. Bình thường cô chỉ tắm vòi sen, duy chỉ có hôm nay, cô cảm thấy lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cô khao khát được ngâm mình trong bồn nước nóng, để xua đi hơi lạnh đang lan ra từ tim đến khắp toàn thân.
Lúc cởi bỏ quần áo, bước vào bồn tắm, gương mặt người đàn ông đó lại không sao kiểm soát được mà hiện lên trong đầu cô. “Mạn Mạn…” Khi hai tiếng đó thốt ra từ miệng anh, gương mặt anh thoáng hiện ý cười hiếm thấy.
Khi đó, cô đang ngồi ngay phía sau tấm kính, cách anh chỉ chừng một mét, trân trối nhìn người chồng đã kết hôn ba năm mà gần như chưa từng cười với mình, lại đang dịu dàng mỉm cười với một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ này, cô quen. Không, phải nói là quen thuộc. Tuy không phải bạn thân, nhưng cũng là bạn học bốn năm đại học.
“Cô Diệp, cô sao thế?” Người ngồi đối diện cô là phụ huynh của một học sinh lớp mười hai, không biết nghe từ đâu rằng cô rất giỏi tiếng Anh, nên nài nỉ cô phụ đạo trước kỳ thi cho con gái mình.
Lòng mềm nhũn, lại thêm việc không muốn để bản thân rảnh rỗi mà suy nghĩ vẩn vơ, cô bèn nhận lời. Không ngờ lại gặp phải chuyện cẩu huyết đến thế, cô tận mắt chứng kiến người chồng luôn cao cao tại thượng trong mắt người ngoài, người đàn ông như một huyền thoại, lại đang ngoại tình.
Cô vội thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn ly cà phê đen trước mặt. “Không sao ạ, chị cứ đưa thời gian cho tôi, có rảnh tôi sẽ đến.”
Vị phụ huynh sững sờ, rõ ràng không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, rối rít cảm ơn rồi vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, đồng thời xin giấy bút, viết địa chỉ nhà và thời gian cần phụ đạo cho con rồi đưa cho cô.
Cô nhận lấy, liếc qua một cái, lại một vị phụ huynh mong con gái hóa phượng hoàng. Nhìn thời gian bà sắp xếp là biết, chọn tối thứ hai, tư, sáu, vừa hay đều là những ngày cô tan làm sớm.
Lúc ra khỏi quán cà phê, cặp đôi trai xinh gái đẹp ban nãy đã biến mất.
Chào tạm biệt vị phụ huynh, cô thong thả bước đến nơi Lăng Mạc vừa đứng, bất giác nhìn vào sau tấm kính.
Ha, hay lắm.
Chẳng trách ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc mà anh lại không có phản ứng gì, đôi đồng tử đen láy không một gợn sóng. Hóa ra, để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, quán cà phê này lắp toàn bộ kính một chiều. Nói cách khác, từ bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn vào trong.
“Diệp Thần!” Chủ nhân của căn nhà, khi thấy người đứng trước cửa là cô, đã kinh ngạc hai giây, rồi mỉm cười nhàn nhạt. “Sao cô lại đến đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt cô bình thản, không hề gào khóc điên cuồng như những người phụ nữ khác khi phát hiện chồng mình bao nuôi tiểu tam bên ngoài. Thực ra, cô cũng muốn làm một người đàn bà chanh chua chửi đổng một phen cho hả giận, nhưng cô không có dũng khí đó, bởi ba năm chung sống vợ chồng đã giúp cô hiểu quá rõ chồng mình – anh không yêu cô.
“Nhà trang trí đẹp thật.” Đây là câu cô nói sau khi đi một vòng xem xét tất cả các phòng, cũng là câu đầu tiên cô nói sau khi bước vào căn nhà này.
Đôi mày lá liễu của Đổng Mạn khẽ nhướng lên, nét đắc ý nơi đáy mắt xinh đẹp không tài nào che giấu được. “Cũng tàm tạm, đều do anh ấy thiết kế cả.”
Chữ ‘anh ấy’ kia, không cần nói rõ, cô cũng biết đó là chồng mình, Lăng Mạc.
Cô quay người liếc Đổng Mạn một cái, đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà. “Ha ha…” Cô bật cười chua chát. “Đổng Mạn, ba năm rồi, tôi và anh ấy kết hôn đã ba năm, vậy mà lại không hề hay biết trong cuộc hôn nhân của mình có cả sự tồn tại của cô.”
Đổng Mạn vừa như kinh ngạc, lại vừa như vô tội, mở to mắt nhìn cô.
Tìm đến tận đây, gõ cửa, bước vào, bình tĩnh nói đôi ba câu, đã là giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô. Cô nhìn sâu vào mắt Đổng Mạn, xoay người, định bước về phía cánh cửa đang khép hờ.
“Á.” Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hãi của người phụ nữ, tay áo cô đồng thời cũng bị níu lại.
Cô quay lại, đập vào mắt là mái tóc uốn lọn to bồng bềnh nhuộm highlight màu đỏ rượu của Đổng Mạn.
“Cô sao vậy?” Mãi không thấy Đổng Mạn đứng dậy, cô cúi xuống định đỡ cô ta.
Cô không ngờ chỉ một phút tốt bụng nhất thời lại có thể hoàn toàn lật đổ cuộc hôn nhân mà cô đã cẩn trọng gìn giữ suốt ba năm.
Mãi cho đến khi Lăng Mạc đến văn phòng tìm cô, cô mới biết Đổng Mạn sảy thai, cũng mới biết người bạn học cũ Đổng Mạn đã mang thai đứa con của chồng mình.
Chuyện này chưa phải mỉa mai nhất, mỉa mai hơn cả là cô, Lăng thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, lại chẳng hề hay biết gì.
Cô muốn giải thích, muốn nói rằng tuy mình có đến tìm Đổng Mạn, nhưng đến tay cô ta còn chưa chạm vào, sao có thể khiến cô ta sảy thai được.
Nhưng, khi cô vừa mở miệng nói được hai chữ “Không phải”, những lời còn lại đều bị ánh mắt đằng đằng sát khí của người đàn ông ép cho nghẹn lại trong cổ họng.
tuanh1
Anh bóp chặt cằm cô, dùng sức rất mạnh, như thể muốn nghiền nát xương hàm của cô vậy. Từng chữ từng chữ như được nghiến ra từ kẽ răng, có thể thấy anh hận cô đến nhường nào. “Diệp Thần, có phải cô muốn nói mình không đến chỗ Đổng Mạn, có phải muốn nói cô ta sảy thai không liên quan đến cô không?”
Trước mắt đã nhòa đi trong hơi nước, cô không muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được. Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài từ khóe mi, lướt qua gò má thanh tú, rơi xuống mu bàn tay của người đàn ông. Cô ngẩng đầu, trái tim rõ ràng đã thủng trăm ngàn lỗ, nhưng vẻ mặt lại kiêu hãnh như một con thiên nga.
Cô nhìn vào đôi mắt lấp lánh như đá obsidian của anh, cố nặn ra một nụ cười. “Lăng Mạc, tôi mới là Lăng thiếu phu nhân thực sự, con của anh chỉ có thể do tôi sinh ra, sao tôi có thể dung thứ cho người khác mang thai con của anh được!”
Ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, thái độ không phân biệt trắng đen của anh, đã khiến cô hoàn toàn buông xuôi tất cả.
Bàn tay người đàn ông giơ cao lên lần thứ ba, gân xanh trên trán nổi rõ, cho thấy anh đang cố gắng kiềm chế đến mức nào.