Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 4



Cô không hề lùi bước, ngước nhìn bàn tay đang giơ cao trên đỉnh đầu, cằm hơi nhướng lên, trong đôi mắt nhìn anh là nụ cười quật cường. “Lăng Mặc, ba năm trước… em đã nghĩ anh không yêu em cũng chẳng sao… bởi vì… em tin rằng, sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ yêu em…”

Nước mắt lại không kìm được mà lã chã rơi. “Đến hôm nay em mới biết, thứ mà em theo đuổi bấy lâu, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước. Đừng nói là ba năm, e rằng dẫu có dùng cả đời này em cũng chẳng thể cầu được.”

Bóng đen trên đỉnh đầu vụt tan biến. Cùng với động tác thu tay về của người đàn ông là giọng nói không chút gợn sóng của anh: “Diệp Thần…”

Anh dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi, một lúc lâu sau, anh vẫn chẳng nói gì.

Cuối cùng, vẫn là cô lên tiếng trước. Cô khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt thếch, nhưng cũng đầy mỉa mai. “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

“Ba năm trước.” Người đàn ông do dự một thoáng, rồi cũng nói cho cô biết sự thật.

“Lăng Mặc, hai người ác thật đấy!” Đây là câu duy nhất cô nói khi ký tên vào đơn ly hôn.

“Mẹ kiếp, đôi cẩu nam nữ đó cũng ác thật đấy! Ba năm trước chẳng phải là ngày cậu kết hôn với cái gã họ Lăng kia sao, vậy mà hắn đã có người phụ nữ khác ngay từ lúc đó rồi.”

Đang tắm dở thì điện thoại reo, cô thu lại dòng suy nghĩ miên man, thấy số của Tiền Lệ Phương liền thuận tay bắt máy. Còn chưa kịp mở lời, giọng nói oang oang đầy nội lực của Tiền Lệ Phương đã từ đầu dây bên kia vọng tới.

Tiền Lệ Phương là bạn thân nhất của cô, nên trên taxi, cô đã nhắn tin kể cho cô ấy toàn bộ sự thật về cuộc ly hôn giữa cô và Lăng Mặc, chỉ giấu nhẹm một điều, kẻ thứ ba chen chân vào lại chính là Đổng Mạn, bạn học cũ của hai người.

Chắc chẳng ai ngờ được, Đổng Mạn, người bạn học mờ nhạt chẳng có tên tuổi gì năm xưa, giờ đây lại trở thành kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của cô, thuận lợi lọt vào mắt xanh của người chồng vốn luôn có tiêu chuẩn cực kỳ cao, cũng cực kỳ ưu tú của cô.

Cô khẽ cười, ngước nhìn trần nhà được chạm trổ hoa văn tối màu. “Qua cả rồi, bây giờ biết còn hơn là mười năm nữa mới biết.”

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như đang cân nhắc xem lời cô nói có đúng không, rồi lại lên tiếng tán thành: “Thần Thần, cậu nói đúng lắm! Hơn nữa, cậu đường đường là tiểu thư của Cục trưởng Cục Công an kiêm Phó Thị trưởng, còn lo gì không tìm được người đàn ông tốt chứ?”

Người ở đầu dây bên kia cứ lải nhải không ngừng, lòng cô lại mệt mỏi rã rời. Rõ ràng mới hai mươi lăm tuổi mà trái tim đã như ông lão bà lão bảy tám mươi, cô ngắt lời cô ấy: “Phương Phương, mai tớ còn phải đi làm, không nói chuyện nữa nhé, cậu cũng nghỉ sớm đi.”

Cúp máy rồi, cô không cất điện thoại đi ngay, mà mở danh bạ, nhấn vào số điện thoại được xếp ở hàng đầu tiên, phía trên ghi hai chữ “A Chồng yêu”. Danh bạ điện thoại được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, để đảm bảo tên người đó luôn ở vị trí đầu tiên, cô đã cố ý thêm chữ “A” vào trước.

tuanh1

Ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình lạnh lẽo, hệt như đêm tân hôn ba năm trước, khi cô lấy hết can đảm để chạm vào má anh. Ba năm đã qua, cô vẫn nhớ như in hơi ấm trên gò má anh ngày đó.

Tiếc là…

Như cô đã nói, ba năm hôn nhân, ngoài một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, ngoài một thân thể bị tổn thương đến tả tơi, cô chẳng nhận được gì cả, ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng có.

Trước đây, một cô giáo mới cưới trong văn phòng từng e thẹn chạy đến kể cho cô nghe chồng cô ấy mặn nồng với cô ấy ra sao. Khi được hỏi ngược lại, cô chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười khổ. Ba năm hôn nhân, đến nay cô vẫn còn là xử nữ, nói ra chắc chẳng ai tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Diệp Thần, đừng tưởng bố cô là Phó Thị trưởng mà tôi không dám động vào cô!” Lăng Mặc nói rất đúng, cho dù có thân phận này thì sao chứ, chẳng phải cô vẫn không có được người mình yêu hay sao.

Người ngoài đều tưởng rằng thành công của Lăng Mặc trên thương trường ba năm nay ít nhiều đều nhờ vào sự giúp đỡ của cô, nhưng thực ra, người nhà họ Diệp đều biết, thành công của anh hoàn toàn là do anh tự lực gánh sinh.

Đây cũng là lý do khi ly hôn cô không lấy một đồng nào. Đã không bỏ ra công sức, cớ gì phải đòi hỏi báo đáp.

Một công việc giảng viên đại học, thu nhập tuy không cao, nhưng cũng đủ để cô tự nuôi sống bản thân.

Cô cứ ngỡ mình sẽ mất ngủ, nào ngờ tắm xong, nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ một lúc, rồi lại thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại lần nữa thì đã là nửa đêm, cô bị cơn khát đánh thức.

Cô xỏ dép, định xuống bếp dưới lầu rót chút nước uống. Lúc đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói vọng ra.

Cô bất giác dừng bước. Nửa đêm, người giúp việc đã nghỉ ngơi cả, thành phố ồn ào suốt một ngày cũng đã trở về với yên tĩnh, dù chỉ một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Giọng của Cố Bích Hoa vang lên trước tiên, không mang theo chút tình cảm nào, thuần túy chỉ đang trần thuật lại sự thật: “Giờ phải làm sao đây, báo lá cải đã đăng cả rồi, ngày mai mấy tờ báo lớn, cả ti vi nữa, chắc chắn sẽ đăng tin rầm rộ chuyện con gái nhà họ Diệp chúng ta bị người ta ruồng bỏ.”

Người này, với tư cách là bà chủ nhà họ Diệp, cũng không thể để mất mặt được, huống hồ người ngoài đâu biết Diệp Thần không phải con ruột của bà ta.

Diệp Chấn Sơn không nói gì ngay, dường như đã suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Làm gì có chuyện nghiêm trọng như bà nói. Báo bà cũng xem rồi đấy thôi, chỉ là ly hôn, ở cái thời đại mà ly hôn còn dễ hơn kết hôn này thì có gì mà phải ngạc nhiên.”

Suy cho cùng, Diệp Thần cũng là con gái ông, ông vẫn bênh vực cô.

Cố Bích Hoa hậm hực: “Tùy ông, dù sao người mất mặt cũng đâu phải Gia Di nhà tôi.”

Ngay sau đó, đèn trong phòng tắt phụt. Ngoài tiếng thở dài khe khẽ của Diệp Chấn Sơn, bốn bề lại chìm vào tĩnh lặng.

Diệp Thần không bật đèn, dựa vào cảm giác đã sống ở đây hơn hai mươi năm, cô lần mò đi xuống lầu trong bóng tối.

Khi lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói, cô ngồi bệt trên sàn bất giác bật cười. Đúng là cẩu huyết mà, đi trong bóng tối bao nhiêu năm nay chưa từng vấp ngã, sao hôm nay lại ngã một cú đau điếng thế này.

Còn chưa kịp đứng dậy, đèn trong phòng khách đã có người bật lên. Ánh đèn trắng đột ngột khiến cô chói mắt không mở ra nổi.

Mắt còn chưa kịp mở, những lời mỉa mai đã truyền đến bên tai: “Ồ, nhà chúng ta vẫn chưa đến mức nghèo túng không trả nổi tiền điện đâu nhỉ?”

Diệp Thần đã quen với độ sáng của ánh đèn, cô mở mắt ra, không nhìn người trước mặt, càng không đáp lời, mà chỉ đứng dậy phủi bụi trên người.

Trong hơn hai mươi năm qua, từ khi cô biết nhận thức, những lời Diệp Gia Di nói với cô còn khó nghe hơn thế này rất nhiều, cô đã sớm không còn bận tâm nữa.

Diệp Gia Di thấy cô không nói gì, hừ lạnh một tiếng, bước đến trước mặt cô: “Diệp Thần, nghe mẹ nói chị ly hôn rồi à? Em đã nói rồi, người như Lăng Mặc, chị không xứng đâu.”