Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 30



Nơi này tuy nhỏ, nhưng được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ và ấm áp.

“Đây là đâu vậy?” Cô vừa xỏ giày bên mép giường, vừa cất tiếng hỏi người đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình bên cửa sổ.

“Em thấy tồi tàn à?” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại.

“Không phải.” Diệp Thần vội vàng xua tay, “Em chỉ thấy lạ…”

“Lạ là tại sao một người như tôi lại sống ở nơi thế này, phải không?” Hắn xoay người lại, một nửa gương mặt khuất trong bóng tối hắt ra từ rèm cửa. Diệp Thần thở hắt ra, không nói thêm gì nữa. Người đàn ông này thật sự quá thông minh, có những lời chẳng cần cô phải nói rõ.

“Em đói rồi.” Diệp Thần định tìm nhà vệ sinh rửa mặt trước đã, tay vừa đặt lên nắm cửa, giọng nói của người đàn ông đã vọng tới từ sau lưng: “Tôi nấu cơm cho em ăn.”

Diệp Thần sững sờ, cô xoay người, nhìn hắn với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, “Lăng tiên sinh, anh tưởng đây là thành phố X đấy à, muốn nấu là nấu được ngay sao?”

Cô không nhân cơ hội này mà tỏ ra õng ẹo, nói mấy lời kiểu như “lúc trước anh nấu cho em ăn thì em không ăn, bây giờ tự dưng lại muốn ăn à, em không thèm đâu.”

Nói cho cùng, đối với việc hắn đưa tiền cho Tiền Lệ Phương, trong lòng cô vẫn mang một sự cảm kích, dù cho trước đó hắn đã hành xử vô cùng bỉ ổi vô sỉ.

“Em đưa tôi đi mua thức ăn.” Hắn dường như đã suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tôi nấu cho em ăn.”

Lúc xuống lầu, Diệp Thần lấy điện thoại ra xem, không còn sớm nữa, đã gần bảy giờ, chợ chắc chắn đã đóng cửa từ lâu, muốn mua đồ ăn thì chỉ có thể đến siêu thị.

Rất may, cách nơi ở không xa có một siêu thị lớn.

Gió đêm hiu hiu thổi. Cơn gió của vùng Giang Nam, lướt trên gò má không lạnh lẽo buốt giá như ở thành phố X. Hít hà hương cỏ cây trong gió đêm, lòng Diệp Thần dâng lên một niềm vui nho nhỏ. Sẽ còn tuyệt hơn nữa, nếu bên cạnh không có người đàn ông thu hút mọi ánh nhìn kia.

Thử nghĩ mà xem, một mình nơi đất khách, tại một thành phố mình từng tha thiết ao ước, gạt bỏ hết mọi ràng buộc, mọi tạp niệm, lắng nghe thứ phương ngữ hoàn toàn xa lạ, nếm thử những món đặc sản chưa từng ăn qua, đó sẽ là một chuyện tuyệt vời đến nhường nào.

“Anh có thể đừng nắm tay em được không?” Diệp Thần giãy ra, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cô cảm nhận được ngày càng nhiều ánh mắt của những người đi dạo sau bữa tối đang đổ dồn về phía mình. Mấy cô gái trẻ còn chỉ trỏ người đàn ông bên cạnh cô, khe khẽ bàn tán điều gì đó, khiến cô càng thêm khó xử.

Nếu là bốn ngày trước, hai người cứ thế này, tay trong tay, thản nhiên dạo bước trên phố, có lẽ cô sẽ cảm thấy những ánh mắt ngưỡng mộ hay ghen tị kia là một loại hạnh phúc. Ha, còn bây giờ, ngoài sự bối rối, cô chỉ còn lại một chút tủi nhục.

Những ánh mắt đầy ngưỡng mộ đó, ít nhiều đều đang nhắc nhở cô, rằng cô của hiện tại, đã dùng một cách đáng xấu hổ đến nhường nào để được ở bên cạnh người đàn ông này.

Vợ cũ, người tình, một mình cô sắm cả hai vai. Nghĩ thôi cũng thấy thật nực cười.

Lăng Mặc lại tỏ ra chẳng hề để tâm, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, quen đường quen lối đi về phía siêu thị cách đó không xa. Thậm chí, vừa vào siêu thị, hắn chẳng cần hỏi ai, đã đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống trên tầng hai.

Diệp Thần không khỏi kinh ngạc, “Anh từng đến đây rồi à?”

“Đồ ngốc!” Người đàn ông xin nhân viên một chiếc vợt lưới, nới lỏng tay cô, xắn tay áo lên bắt đầu vớt tôm, “Không thấy tấm biển chỉ dẫn ở ngay cửa ra vào à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thần mím môi không nói, dồn hết sự chú ý để xem hắn chọn tôm thế nào. Nói thật, thành phố X tuy sầm uất nhưng hiếm khi có tôm sông tươi như vậy.

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm, người đàn ông khẽ nhíu mày, “Không biết đi lấy cái túi tới đây à?”

“Ồ.” Diệp Thần đáp một tiếng, chạy lon ton đến nơi để túi nilon miễn phí cách đó không xa.

Lúc hai người thanh toán xong, bước ra khỏi siêu thị, tay xách túi lớn túi nhỏ, quả thực không ít đồ. Diệp Thần chỉ biết lè lưỡi, “Chỉ có hai chúng ta, ăn sao hết được?”

Người đàn ông không quay đầu lại, “Bây giờ nói câu đó, không phải là hơi sớm rồi sao?”

Diệp Thần thở dài, vội chạy theo sau.

Sắp về đến dưới lầu, Diệp Thần đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bèn xách túi đồ rẽ vào một hiệu thuốc gần đó.

tuanh1

Lúc đi ra, cô phát hiện người đàn ông đáng lẽ đã lên lầu, lại đang dựa người vào cây cột trước cửa hiệu thuốc. Hai chiếc túi mua sắm màu đỏ được đặt dưới chân, giữa những ngón tay thon dài là một điếu thuốc đang cháy, đốm lửa đỏ lập lòe, tựa như đang vẽ nên một thế giới khác chỉ thuộc về riêng hắn.

Thấy cô ra ngoài, đôi đồng tử sâu thẳm của hắn, tựa như hai tia sét đánh ngang trời quang, xuyên thẳng về phía cô.

Diệp Thần không mấy để ý, cô biết tính khí thất thường của Lăng Mặc đâu phải ngày một ngày hai. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng hắn nổi giận vì mình tự ý rẽ vào hiệu thuốc.

Khi cô xách túi đi lướt qua hắn, cánh tay đột nhiên bị giữ lại. “Vừa rồi em vào trong mua gì?” Giọng hắn căng như dây đàn, nếu nghe kỹ còn có thể nhận ra một chút khẩn trương.

Diệp Thần đẩy nhẹ một cái, vẫn như mọi khi, chẳng có chút tác dụng nào, đành mặc kệ hắn. Cô không nhìn hắn, cúi đầu, khẽ đáp: “Mua thuốc.”

“Nói thừa, vào hiệu thuốc đương nhiên là mua thuốc. Tôi hỏi em mua thuốc gì?” Người đàn ông đột nhiên gắt lên, mà bàn tay đang siết lấy cánh tay cô cũng đột nhiên gia tăng sức lực.

Diệp Thần vốn không định giấu, giọng vẫn trầm thấp: “Thuốc tránh thai khẩn cấp.”

Cô tin rằng, Lăng Mặc tuyệt đối không muốn cô sinh con cho hắn. Thay vì đợi hắn mở lời, chi bằng cô tự mình giải quyết sớm.

Dứt lời, cô cảm thấy bàn tay trên cánh tay mình càng siết chặt hơn nữa. Thấp thoáng, cô dường như còn nghe thấy cả tiếng hắn nghiến răng.

Cô có phần không dám tin, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt hắn. Có lẽ do ánh đèn đường quá mờ ảo, hoặc do màn đêm quá sâu, cô cảm giác trong ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa một nỗi đau khó nói thành lời, tựa như có thứ gì đó vừa vỡ tan trong khoảnh khắc.

Cô ngỡ mình nhìn lầm, ngay khi đồng tử vừa co lại, định nhìn kỹ thêm lần nữa, người đàn ông đã vung tay hất cô ra, xoay người sải bước đi về phía xa.

Giọng nói không nóng không lạnh của hắn theo gió bay đến bên tai: “Biết mua thuốc uống, cũng coi như em có chút tự giác.”

Cô cảm thấy trái tim vốn đã khó khăn lắm mới đập lại được, trong khoảnh khắc lại bị ai đó nắm chặt, rồi dùng sức kéo mạnh lên trên, đau, đau đến tê dại.

Cô chau mày, khom lưng nhặt hai chiếc túi mà người đàn ông bỏ lại. Ba túi đồ xách trên tay, nặng trĩu. Đến khi cô dựa vào trí nhớ leo lên được tầng ba, thì đã là mười phút sau.

Có lẽ biết cô không có chìa khóa, cửa phòng chỉ khép hờ chứ không khóa. Cô đẩy cửa đi thẳng vào, vừa vào trong, cô đã theo thói quen quay người lại, dùng đầu gối để đẩy cửa đóng lại.