Vừa xoay người lại, bất thình lình, một bóng người sừng sững xuất hiện ngay trước mắt. Khí thế của người vừa đến vô cùng hung hãn, tựa như có mối thù g.i.ế.c cha không đội trời chung với cô. Đôi cánh tay rắn rỏi, mạnh mẽ giam cô vào giữa lồng n.g.ự.c anh và cánh cửa.
Túi đồ trên tay rơi phịch xuống đất, tiếng động trầm đục vang vọng trong không gian nhỏ hẹp. Thêm vào tình cảnh của cô lúc này, vừa bí ẩn lại vừa nguy hiểm, huống chi trong phòng còn không bật đèn.
Hơi thở quen thuộc ập đến, Diệp Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ: May quá, là Lăng Mạc.
Trong bóng tối, người đàn ông vẫn giữ im lặng, chỉ có đôi mắt sáng như sao trời kia là minh chứng cho sự tồn tại của anh.
Diệp Thần có chút sợ hãi, giọng nói khẽ run rẩy: “Anh… không phải nói đói rồi sao?” Buông cô ra, cô mới có thể đi nấu cơm được.
Người đàn ông vẫn không lên tiếng. Nửa ngày sau, anh đột nhiên hừ lạnh: “Em không muốn sinh con cho tôi đến thế sao?”
Khóe môi Diệp Thần giật giật, lời nói đến bên miệng cuối cùng vẫn bị cô nuốt ngược vào trong.
Trong ba năm qua, lúc nào cô cũng mong mỏi được sinh cho anh một đứa con, vậy mà anh lại chẳng thèm chạm vào cô, thậm chí còn có con với người phụ nữ khác.
Dù cái thai gọi là đã sảy kia chỉ là thủ đoạn mà người phụ nữ đó bày ra để hãm hại cô, nhưng việc anh ngoại tình là sự thật không thể chối cãi.
Diệp Thần không muốn tranh cãi điều gì, chỉ cảm thấy câu nói này, vào lúc này, sau khi đã ly hôn, thốt ra từ miệng Lăng Mạc nghe thật nực cười.
Cuối cùng, cô thật sự bật cười đến chảy cả nước mắt. “Lăng tiên sinh, trong ba năm qua, em đã từng muốn sinh cho anh một đứa con, một đứa con của riêng chúng ta biết nhường nào, chắc anh là người rõ nhất, thế nhưng anh thì sao…”
Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, không muốn để nước mắt lại rơi xuống. “Thôi được rồi, anh cũng đói rồi, em đi nấu cơm đây.”
Lăng Mạc dường như bị lời nói của cô chọc giận, cánh tay đang chống trên cửa đột nhiên nới lỏng. Diệp Thần chớp thời cơ thoát ra, lần mò trong bóng tối chạy vội vào bếp.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lẽo của Lăng Mạc vọng tới từ sau lưng: “Chỉ e là trong ba năm qua, người em muốn sinh con cho nhất không phải là tôi, mà là một người đàn ông tên ‘Hi’.”
Sống lưng Diệp Thần đột nhiên cứng đờ, trong khoảnh khắc, toàn thân như mất hết sức lực. Cô cảm thấy cả người mình đang run lên. Một lúc lâu sau, cô từ từ xoay người lại, trong bóng tối, dựa vào thị lực đã quen, cô nhìn người đàn ông cách đó không xa. “Sao anh lại biết anh Hi?”
“Anh Hi!” Lăng Mạc hừ lạnh một tiếng, bật công tắc đèn trên tường. “Gọi thân mật thật đấy!”
Ánh sáng đột ngột khiến Diệp Thần phải theo bản năng nhắm mắt lại. Đợi khi đã quen với độ sáng, cô mới từ từ mở mắt ra, người đàn ông đứng ở cửa ban nãy đã ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, đang làm việc với laptop của mình.
Vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú, giữa hai hàng lông mày toát ra một vẻ xa cách khiến người khác không dám đến gần.
Diệp Thần không nói gì nữa, trấn tĩnh lại rồi đi vào bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tài nấu nướng của cô vốn đã không giỏi, huống chi còn phải nấu món tôm sông và cá sông gần như chưa làm bao giờ trong một tâm trạng tồi tệ như vậy.
“Ăn cơm thôi.” Cô bưng đồ ăn và cơm lên bàn, chỉ nói một câu như vậy rồi xoay người vào bếp bưng canh.
Lúc cô ra ngoài, người đàn ông đã đi đến bên bàn ăn. Chiếc bàn này nói cho sang thì gọi là bàn ăn, chứ nói khó nghe thì chỉ là một chiếc bàn tròn bằng gỗ bình thường, miễn cưỡng đủ cho hai người ngồi.
Diệp Thần thấy anh không nói gì, cô cũng im lặng, cầm đũa lên, gắp một con tôm sông. Ở siêu thị, cô đã liếc qua bảng giá, một cân phải đến bảy tám mươi tệ, rất đắt, cô thật sự muốn biết loại tôm này ăn vào có khác gì loại tôm he chỉ hơn hai mươi tệ một cân không.
Vỏ tôm còn chưa bóc xong, người đàn ông ăn trước đã bất mãn đặt đũa xuống: “Vừa tanh lại vừa dai.”
Diệp Thần tức không nói nên lời. Cô đã ở trong bếp gần một tiếng đồng hồ, đổi lại chỉ là một câu oán thán. Cô bực bội lườm anh một cái: “Có sẵn cho ăn còn chê bai, lần sau tự anh mà làm.”
tuanh1
Câu nói này của cô hoàn toàn là vì hờn dỗi, thêm cả chút trút giận, không ngờ người đàn ông lại coi là thật. Ngay trước mặt cô, anh không chỉ xắn tay áo sơ mi lên, mà còn dọn hết tất cả các món ăn trên bàn đi, tiện thể, ngay cả con tôm bóc dở trong tay cô cũng không tha.
Nhìn bóng lưng cao ráo đang bận rộn trong bếp, Diệp Thần chỉ biết cảm thán trong lòng, người vừa có tiền vừa có gu thế này, quả nhiên không phải dạng khó chiều bình thường. Một năm dài đằng đẵng sắp tới, cô phải sống thế nào đây?
Ngồi không ở bàn ăn một lúc lâu, cô thấy hơi vô công rồi nghề, bèn đến ghế sô pha xem ti vi.
Chiếc ti vi cũng giống như các thiết bị gia dụng trong bếp, về cơ bản đều là loại rất cũ. Ít nhất thì loại ti vi có phần lưng lồi ra một cục to như thế này ở thành phố X gần như không còn thấy nữa.
Cô cầm điều khiển chuyển kênh, cũng may là có khá nhiều kênh truyền hình cáp. Chuyển một vòng, cô vẫn không tìm thấy chương trình mình thích, cuối cùng đành dừng lại ở kênh địa phương. Hơn chín giờ, vừa hay đang phát một chương trình dùng tiếng địa phương Tô Châu làm chủ đạo.
Diệp Thần nhắm mắt lại không nhìn phụ đề, chỉ cảm thấy từng chuỗi ký tự không hiểu nổi lướt nhanh qua tai.
Khi xưa, lúc chọn Tô Châu làm nơi hưởng tuần trăng mật, cô đã từng lên mạng tìm hiểu về tình hình các thành phố ở vùng đồng bằng sông Dương Tử. Theo lời cư dân mạng, người dân vùng này nói chuyện, nếu nhắm mắt nghe thì cứ như tiếng chim hót, dù là hai từ “ăn cơm” quen thuộc nhất, dùng phương ngữ vùng này nói ra, có vắt óc suy nghĩ cũng không đoán nổi.
Mở mắt ra nhìn phụ đề bên dưới, kết hợp với ý nghĩa mình vừa đoán, Diệp Thần không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Xem ti vi thôi mà cũng cười được như thế.” Một giọng nói phá đám vang lên từ phía sau. “Ăn cơm.”
Diệp Thần thu lại nụ cười, tắt ti vi rồi đi đến bàn ăn.
Khi vừa nhìn thấy những món ăn trên bàn, Diệp Thần đã kinh ngạc. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy người đàn ông vào bếp, dùng những nguyên liệu cô chưa dùng hết, cô thật sự không thể tin nổi, đây là do vị tổng tài Lăng Mạc hô phong hoán vũ trên thương trường, chỉ cần khẽ động ngón tay là cả giới kinh doanh thành phố X phải rung chuyển, làm ra.
“Sao thế?” Người đàn ông thấy cô mãi không ngồi xuống, liền nắm lấy vai cô ấn xuống ghế.
“Anh… cũng biết nấu cơm sao?” Diệp Thần cảm thấy mình như đang nằm mơ, nếu Lăng Mạc không ngồi ngay bên cạnh, có lẽ cô đã tự véo mình một cái thật đau rồi.
“Những thứ anh biết còn nhiều lắm.” Người đàn ông đưa đũa cho cô, thản nhiên nói tiếp: “Chỉ là em không biết mà thôi.”