Ly Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi

Chương 40



Nghe đến đây, dường như lời ấy đã chạm đến nỗi lòng anh, sau khi hít một hơi thật sâu, anh nói thêm: "Đó có lẽ là cái gọi là thà đau một lần còn hơn day dứt mãi. Người đã c.h.ế.t vĩnh viễn không thể biết người còn sống phải đau đớn bao lâu, có thể là cả một đời, hoặc là lâu hơn nữa."

Diệp Thần nắm chặt điện thoại, cân nhắc một lát, có lẽ cảm thấy lời anh nói cũng có lý, cuối cùng cô đành cất điện thoại lại vào túi. Cô do dự một hồi rồi mới lí nhí nói: "Nếu Thẩm Vĩ thật sự vì sợ Tiền Lệ Phương đau lòng nên mới lừa gạt chị ấy như vậy, em... em có thể đưa tiền cho anh ta không?"

Thấy người đàn ông không nói gì, cô ngỡ anh đã hiểu lầm ý mình, vội xua tay giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, chỉ là muốn anh ta tự mình đi khám bệnh thôi."

Người đàn ông hờ hững liếc cô một cái, khóe môi ẩn hiện ý cười nhàn nhạt: "Tiền đã vào tài khoản của em rồi, em muốn cho ai thì tùy, không cần phải nói với anh."

Không phải Diệp Thần nghi ngờ nhân phẩm của Lăng Mạc, mà thật sự là cô quá cần số tiền này. Vì vậy, ngay khi anh vừa dứt lời, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho ngân hàng.

Lúc cúp máy, vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc.

"Sao thế?" Người đàn ông thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm thì bất giác nhíu mày.

"Trợ lý của anh... có phải đã nhầm lẫn gì không?" Diệp Thần trầm ngâm một lúc rồi buột miệng hỏi một câu không đầu không cuối.

"Em đang nói đến năm triệu tệ dư ra à."

Diệp Thần gật đầu, sau đó như nghĩ đến điều gì, mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Anh biết cô ấy chuyển dư cho em năm triệu tệ ư?" Thật không ngờ một người trông thông minh tài giỏi như trợ lý Vưu mà cũng có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng đến vậy.

Lăng Mạc gật đầu, vẫn giữ vẻ thản nhiên như mây gió: "Là anh bảo cô ấy chuyển nhiều như vậy."

Câu nói này như một tảng đá lớn ném vào lòng Diệp Thần, đè nặng khiến cô gần như không thở nổi. "Tại sao?" Nỗi hoang mang lo sợ mấy ngày qua, cuối cùng cũng sắp có lời giải đáp.

"Công việc hiện tại của em hình như không thể để anh gọi là đến được, cho nên..."

Diệp Thần tức đến nghẹn lời, nghiến răng ngắt lời anh: "Cho nên anh bảo trợ lý Vưu của anh chuyển thêm cho em năm triệu tệ để em không cần phải đi làm nữa ư? Anh không biết suất ở lại trường khó tranh giành đến mức nào sao?"

"Nếu..." Người đàn ông nghiêng mặt, nhìn cô chăm chú, chẳng hề nao núng trước ngọn lửa giận trong mắt cô, đôi môi mỏng thoáng hiện một nụ cười như có như không: "Anh nói với em, suất ở lại trường đó cũng là do anh giúp em có được thì sao?"

"Cái gì?" Diệp Thần trợn tròn mắt.

"Không có gì." Người đàn ông khẽ cười, thuần thục xoay vô lăng, chiếc xe lái vào một nhà hàng Tây sang trọng nhất thành phố. "Có vài chuyện, chúng ta có thể vừa ăn vừa bàn."

Diệp Thần ngồi yên trên ghế, vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn anh tháo dây an toàn với dáng vẻ tao nhã vô cùng. "Anh nói cho em biết những lời vừa rồi có phải là thật không? Ba năm trước, em có thể ở lại trường, thật sự là có liên quan đến anh sao?"

Người đàn ông mở cửa xe, quay lưng về phía cô, giọng nói rất khẽ, tựa như vọng về từ một nơi xa xăm: "Là thật."

Diệp Thần nhìn bóng lưng anh, một câu nói đã muốn hỏi từ rất lâu cuối cùng cũng buột ra khỏi miệng: "Vậy ba năm trước, anh suýt chút nữa đ.â.m vào em, có phải cũng là do anh cố ý không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tấm lưng người đàn ông cứng đờ. Anh không quay đầu lại, rất lâu sau mới thở dài một tiếng: "Phải."

"Anh là đồ khốn, tại sao anh lại làm như vậy?" Nhận được câu trả lời đã dự liệu từ trước, nước mắt cô không sao kìm được cứ thế tuôn rơi.

"Trái tim em, có phải đã c.h.ế.t hoàn toàn vào năm mười sáu tuổi rồi không? Của anh cũng gần giống em, trái tim anh đã sớm c.h.ế.t theo người phụ nữ anh yêu nhất, cho nên..." Người đàn ông vẫn luôn quay lưng về phía cô bỗng xoay người lại, trong bóng tối, đôi mắt sáng lấp lánh của anh sâu thẳm khó dò. "Em có cảm thấy, những người có trái tim đã c.h.ế.t như chúng ta ở bên nhau thật ra rất hợp không?"

"Chát!" Một tiếng tát giòn giã vang lên, xé toang màn đêm tĩnh lặng, cũng làm tan nát trái tim của một người. "Chỉ vì trong lòng anh cảm thấy chúng ta hợp nhau, cho nên ba năm qua, lúc còn bên nhau thì anh lạnh nhạt chẳng hỏi han, đến khi thật sự ly hôn rồi lại bắt đầu dùng đủ mọi thủ đoạn để em không thể rời xa anh."

Diệp Thần chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô ra tay đánh Lăng Mạc, người đàn ông mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã quyết định sẽ lấy làm chồng.

Đồng tử Lăng Mạc khẽ nheo lại, nhưng anh không hề nổi giận. Anh chậm rãi cong khóe môi, nở một nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Diệp Thần, đừng vội nổi giận. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Nói rồi, anh quay người sải bước bỏ đi, chỉ còn lại một mình Diệp Thần đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ. Trong đêm đen kịt, ngoài cơn gió lạnh lẽo thổi qua, chẳng còn lại gì.

Cô từ từ khuỵu xuống, ôm đầu, vò mạnh mái tóc, cuộn mình lại thành một khối nhỏ bé. Đến giây phút này, cô mới thật sự hiểu ra lý do năm đó Lăng Mạc không từ hôn, thì ra chỉ là để có một ngày cô có thể trở thành quân cờ trong tay anh, thứ anh nhắm đến vốn dĩ chỉ là gia thế của cô mà thôi.

Không biết đã qua bao lâu, một tràng tiếng bước chân vọng tới, mùi nước hoa của phụ nữ tràn ngập không gian. Diệp Thần ngẩng đầu lên, trợ lý Vưu đang đứng cách cô chưa đầy ba bước chân, gương mặt không chút gợn sóng nhìn cô.

"Cô Diệp..." Cô ấy lên tiếng. "Lăng tiên sinh bảo tôi đến đón cô về."

Đôi chân Diệp Thần tê rần, nhưng cô vẫn gắng gượng đứng dậy, hít một hơi thật sâu không khí lạnh buốt: "Không cần đâu, tôi tự về được."

"Cô Diệp, xin đừng làm khó tôi." Trợ lý Vưu đi theo sau cô.

Diệp Thần không nén được lửa giận, cô quay người lại, suýt chút nữa thì đ.â.m sầm vào đối phương: "Trợ lý Vưu, nếu nói đến làm khó người khác, không ai có thể giỏi hơn sếp của cô đâu."

tuanh1

Không biết từ lúc nào, anh đã điều tra mọi tâm tư của cô rõ ràng rành mạch; không biết từ lúc nào, anh đã giăng sẵn bao nhiêu cạm bẫy chỉ chờ cô nhảy vào.

Nói xong, cô cũng chẳng buồn để ý đến vẻ mặt của Vưu Quân, quay người đi thẳng về phía trước.

Phía sau lưng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ: "Nếu ba năm qua, cô thật sự để anh ấy trong lòng, có lẽ hôm nay cô đã không nói những lời như vậy."

Người phụ nữ đang sải bước về phía trước bỗng khựng lại khi nghe thấy câu nói ấy. Lời của Vưu Quân, dù vô tình hay cố ý, cũng giống như một viên đạn b.ắ.n tỉa chính xác, ghim thẳng vào trái tim vốn đã mong manh vỡ nát của cô.

Đúng vậy, ba năm qua, sự nhiệt tình của cô đối với Lăng Mạc chỉ là bề nổi. Nếu thật sự có một chút chân tình, có lẽ cô đã phát hiện ra Đổng Mạn từ ba năm trước chứ không phải đợi đến tận bây giờ; nếu thật sự có một chút chân thành, thì dù ban đầu có ra sao, cô cũng sẽ nói cho Lăng Mạc biết chuyện Đổng Mạn không hề mang thai.

Vưu Quân thấy cô dừng bước, liền nói tiếp: "Cô thật sự cho rằng Lăng tiên sinh không biết chuyện Đổng Mạn giả vờ mang thai sao?"

Diệp Thần quay người lại, kinh ngạc nhìn Vưu Quân.