Trần Hi quay người lại, “Tâm Khiết…”
Lời còn chưa dứt, vị mỹ nhân với khí chất thanh tao lịch thiệp đang ngồi trên ghế sofa cũng đứng dậy. Nàng mỉm cười tao nhã, cử chỉ đoan trang, dịu dàng khuyên nhủ Cố Bích Hoa: “Dì Cố, trời tối rồi, cứ để Trần Hi đưa cô ấy về đi ạ. Dù sao Diệp Thần cũng là bạn học sơ trung của anh ấy, để con gái đi một mình trong đêm, anh ấy thật sự không yên tâm đâu.”
Diệp Thần chẳng buồn liếc mắt nhìn ai, cũng không hé môi, quay người đi thẳng ra cửa. Trần Hi vội vàng đi sát theo sau.
Vừa ra khỏi căn biệt thự, Diệp Thần liền nói với người đàn ông đi theo sau mình: “Anh về đi.”
“Thần Thần, những năm qua, em sống tốt không?” Anh bước đến bên cô, đưa tay ra, định vuốt một lọn tóc của cô như ngày trước.
Tim Diệp Thần thắt lại, cô vô thức nép sang một bên, bàn tay anh hụt hẫng giữa không trung.
Trần Hi nhìn bàn tay lơ lửng của mình, khoé môi mỏng nở một nụ cười khổ, “Thần Thần, em thật sự ghét anh đến vậy sao?”
“Em không ghét anh.” Diệp Thần quay đi, không nhìn anh nữa, “Em không có tư cách, cũng không có vốn liếng để yêu thích bất kỳ ai.”
Lời nói của Trần Hi như một chiếc máy chiếu phim, giữa tiếng ken két- kèn kẹt, tất cả những chuyện xảy ra năm đó lại một lần nữa tái hiện trong đầu cô như một cuốn phim quay chậm.
Hôm ấy, cô vừa tan học, đang chuẩn bị về phòng làm bài tập thì một cậu con trai từ trên cầu thang đi xuống. Giữa hai hàng lông mày của cậu là cả một bầu trời trong veo, rạng rỡ. Mấy cái danh hiệu hot boy của trường cấp ba A gì đó, đặt trước mặt cậu, quả thật chỉ đáng làm ngọn cỏ ven đường.
Cậu bé đưa tay về phía cô, “Chào cậu, tớ là Trần Hi. Cậu là Diệp Thần phải không?”
Cô bất giác gật đầu. Ở trong căn nhà này, đây là lần đầu tiên cô thấy một người thân thiện với mình đến vậy. “Ừm, là tớ.”
“Cậu xem, cậu tên là Diệp Thần, còn tớ là Trần Hi, thật là những cái tên thú vị.” Cậu bé nói tiếp.
Một tháng sau, khi một cái tát trời giáng vung đến bên tai, Diệp Thần mới biết rằng thiếu niên đẹp như hoa với nụ cười tựa thiên thần ấy, hoàn toàn không phải là người mà kẻ như cô có thể mơ tưởng.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ như in cái tát của mẹ Nguyễn Tâm Khiết vung lên mặt mình, rất nặng, rất nặng. Đến bây giờ nghĩ lại, trong miệng vẫn còn ngai ngái vị máu.
Cô ôm lấy nửa bên má sưng đỏ, nhìn thiếu niên đang đứng sau lưng mẹ Nguyễn, “Anh Hi, em không có… em không có…” Không có gì chứ?
Ngay cả lý do bà Nguyễn đánh mình, cô còn không biết, thì biết giải thích là “không có” cái gì đây?
“Mày không có!” Mẹ Nguyễn gay gắt cắt lời, “Mày không có bắt chước nét chữ của Tâm Khiết nhà tao, rồi viết thư tình bỏ lên bàn làm việc của giáo viên để vu oan giá họa cho nó à? Thật không ngờ, tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã độc ác như vậy!”
Tiếng gào thét, lời châm chọc của mẹ Nguyễn vẫn còn rõ mồn một, từng chữ từng chữ xoáy sâu vào tai. Cô rùng mình một cái, nheo mắt lại, lạnh lùng đánh giá người đàn ông trước mặt, “Trần Hi, từ khoảnh khắc anh khẳng định em hãm hại Nguyễn Tâm Khiết, chúng ta đã chẳng còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”
Người đàn ông đứng trước mặt sững sờ.
Diệp Thần không nhìn anh nữa, cô quay người, ôm ghì chiếc túi trước ngực, sải bước chạy thẳng ra ngoài.
Cô đã vô số lần nghĩ, nếu Tiền Lệ Phương mà biết chuyện của Trần Hi, chắc chắn bà sẽ chỉ thẳng vào trán cô mà chửi mắng, vấp ngã vào tay một đứa bạn học một lần thì thôi, đằng này còn ngã đến hai lần, đúng là đồ vô dụng.
Haizz, có những chuyện, ban đầu là vì ngây thơ nên mới tin vào; còn có những chuyện, có lẽ là vì lòng đã nguội lạnh, nên không muốn so đo tính toán nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đi đến ven đường, cô mới phát hiện ví tiền của mình đã rơi trên xe taxi rồi. Chẳng muốn gọi điện cho bất kỳ ai, cô cứ thế một mình đi bộ dọc theo con đường, chầm chậm bước về phía trước.
Phía sau bỗng vang lên một hồi còi xe. Cô quay đầu nhìn lại, ánh đèn pha quá chói, cô bất giác phải đưa tay lên che mắt. Ngay lúc đó, đèn xe tắt phụt, cửa xe mở ra, một người từ trên xe bước xuống.
Gió nhẹ khẽ lướt qua gò má, mang theo hơi thở thuộc về riêng người ấy. Sống mũi Diệp Thần cay xè, bỗng nhiên chỉ muốn bật khóc. Lăng Mạc, người đàn ông đã trở thành chồng cũ, tại sao lúc cô nguy hiểm nhất, đau lòng nhất, anh lại luôn xuất hiện?
“Lên xe, tôi đưa em đi ăn chút gì đó.” Người đàn ông không đi về phía cô, mà dựa vào cửa xe, lơ đãng cất lời. Ánh đèn đường xuyên qua kẽ lá, rọi xuống những vệt sáng lốm đốm trên gương mặt anh.
Lần đầu tiên, Diệp Thần không hề do dự trước mặt anh, cô nhanh chóng bước tới, mở cửa xe rồi ngồi vào.
“Muốn ăn gì?” Lúc khởi động xe, người đàn ông hỏi.
“Tùy anh.” Cô hờ hững đáp lại hai chữ.
tuanh1
Sau đó, cả hai người trong xe đều không nói thêm lời nào, dường như mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, lại dường như đã đến mức nhìn nhau mà chẳng biết nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Thần quay mặt nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh, “Chuyện Thẩm Vĩ bị bệnh, anh sớm đã biết là giả.” Câu hỏi tu từ, nhưng giọng điệu lại đầy khẳng định.
“Em thật sự cho rằng cậu ta không bị bệnh?” Người đàn ông không trả lời, ngược lại ném cho cô một câu hỏi như vậy.
“Hừ!” Diệp Thần thu hồi ánh mắt, nhìn về con đường phía trước, “Đàn ông các người quả nhiên chẳng có ai tốt đẹp, đều là cá mè một lứa.”
Nhưng mà, sau khi những lời đó thốt ra, giọng điệu điềm nhiên của người đàn ông lại khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng, thế là cô hỏi tiếp: “Lời của anh có ý gì?”
Lẽ nào Thẩm Vĩ bị bệnh là thật, còn chuyện ngoại tình là giả?
“Đồ ngốc, có những lúc mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật. Em không thấy nửa năm đã trôi qua rồi, sao lại trùng hợp đến thế, đúng hai ngày này lại bị Tiền Lệ Phương phát hiện, mà còn là công khai đi dạo phố với người phụ nữ khác?” Đúng lúc gặp đèn đỏ, anh đạp phanh, nghiêng mặt sang, nhìn cô với vẻ cười như không cười.
Diệp Thần c.h.ế.t lặng, “Ý của anh là… việc Tiền Lệ Phương nhìn thấy, là do Thẩm Vĩ cố tình?”
“Ừm.” Đèn xanh bật sáng, anh vào số, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước. “Có lẽ vậy.”
“Tại sao chứ?”
“Có lẽ là vì biết được sự hy sinh của Tiền Lệ Phương để chữa bệnh cho mình, nên trong lòng không nỡ; hoặc là cảm thấy mình không còn cứu được nữa, không muốn làm Tiền Lệ Phương đau khổ, nên dứt khoát làm cô ấy tổn thương một lần cho xong.”
“Trời ạ!” Diệp Thần bụm miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc, không nghĩ ngợi gì mà lấy điện thoại ra.
“Em định làm gì?” Người đàn ông liếc cô một cái.
“Em phải bảo Tiền Lệ Phương đi tìm Thẩm Vĩ hỏi cho rõ ràng.” Cô run run mở điện thoại.
“Tôi khuyên em đừng gọi.” Giọng người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng. Dường như đoán trước được Diệp Thần sẽ hỏi tại sao, không đợi cô mở miệng, anh đã nói tiếp: “Chuyện thế này, không phải để người trong cuộc tự giải quyết sẽ tốt hơn sao? Cách làm của Thẩm Vĩ, nếu nhìn trong thời gian ngắn, đúng là có hơi tàn nhẫn, nhưng nếu nhìn về lâu về dài, chưa chắc đã không phải là một cách hay.”