Diệp Chấn Sơn liếc mắt nhìn vợ, giọng có chút bất đắc dĩ: “Bích Hoa, bao nhiêu năm trôi qua rồi, em vẫn còn oán hận anh sao?”
Cố Bích Hoa đi đến bên giường, cởi áo khoác, chui thẳng vào chăn, kéo chăn đắp kín người. “Cô ta rốt cuộc là ai?”
Mẹ của Diệp Thần rốt cuộc là ai, suốt hai mươi lăm năm qua, dù bà có gặng hỏi thế nào, ông cũng nhất quyết không nói, cứ im lặng như thế, để rồi cuối cùng trở thành một khúc mắc trong lòng bà.
Diệp Chấn Sơn bước đến bên vợ: “Bích Hoa, người đó đã c.h.ế.t rồi, hà tất gì em phải tính toán so đo.”
“Cô ta c.h.ế.t rồi, nhưng đứa con gái cô ta sinh ra lại cứ lượn lờ trước mắt tôi, mà這一晃就否二十多年 lượn lờ suốt hơn hai mươi năm qua, tôi là phụ nữ mà.” Cố Bích Hoa vung tay hất tung chăn, ngồi bật dậy khỏi giường, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội vì tức giận. “Diệp Chấn Sơn, hai mươi lăm năm trước, lúc ông ôm nó về, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không!”
Vừa mới gả cho ông, tôi còn chưa kịp làm mẹ, đã phải làm mẹ kế. Cái cảm giác đó, e là trên đời này chẳng mấy người phụ nữ từng trải qua, vậy mà cô cả nhà họ Cố đường đường như bà lại phải nếm trải.
Ánh mắt Diệp Chấn Sơn thoáng qua một tia áy náy, ông đưa tay ra, giúp vợ sửa lại cổ áo ngủ. “Bích Hoa, chính vì cảm thấy có lỗi với em, anh mới đặc biệt thương yêu Gia Gia, còn với Thần Thần, thật ra anh…”
Ông ngập ngừng, không nói tiếp nữa, chỉ là để an ủi vợ, rằng đứa con gái do chính tay ông mang về nhà, ông lại gần như chẳng hề để tâm. Với tư cách là một người chồng, ông thấy hổ thẹn; với tư cách là một người cha, ông càng có lỗi với con gái mình.
Cố Bích Hoa gạt tay ông ra, hừ lạnh một tiếng. “Diệp Chấn Sơn, có phải vì muốn bù đắp cho sự hổ thẹn với Diệp Thần bao năm qua, nên ba năm trước, khi nó nhất quyết đòi gả cho Lăng Mạc, ông mới không thèm phản đối, mà dứt khoát đồng ý phải không?”
Nếu không phải bị Diệp Thần nhanh chân hơn một bước, có lẽ Lăng Mạc đã là con rể tốt của bà rồi.
Diệp Chấn Sơn im lặng, trong đầu chợt hiện lên gò má sưng đỏ của Diệp Thần, lòng ông bỗng thắt lại. Ông đi tới bên giường, đứng lặng nhìn vợ mình, không biết qua bao lâu, ông mới đứng dậy cầm lấy áo khoác choàng lên người rồi đi ra cửa: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh ra thư phòng sắp xếp lại nội dung cho cuộc họp ngày mai.”
Khi Diệp Thần tỉnh lại lần nữa, trời bên ngoài đã sáng rõ, thứ xộc vào mũi là mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, trên đầu là trần nhà trắng như tuyết, tay đang được truyền nước biển.
Lúc này cô mới biết mình đang ở bệnh viện. Là ai đã đưa mình đến đây?
Cô cắn môi dưới, cố gắng suy nghĩ, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc cô cố gắng nép vào lồng n.g.ự.c ấm áp rộng lớn của người đàn ông đó.
Là Lăng Mạc đã đưa cô đến bệnh viện!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, chính cô cũng bị mình dọa cho giật nảy.
Sao có thể chứ?
Tay cô bất giác sờ lên gò má đã đỡ đau, rồi cười tự giễu. Anh đã认定自己杀了他的孩子認定 mình g.i.ế.c con của anh, hai cái tát kia mạnh đến thế, ánh mắt lạnh lẽo như băng, sao có thể đưa cô đến bệnh viện được.
Nhưng, nếu không phải anh thì là ai?
Ai lại có thể xuất hiện ở nhà họ Diệp vào lúc nửa đêm canh ba, trên người còn tỏa ra mùi hương quen thuộc giống hệt anh.
Đang lúc cô níu chặt chăn, miên man suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra. Cô theo tiếng động nhìn lại, người đàn ông mà cô vừa quả quyết phủ nhận, tay xách một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, mặt không cảm xúc bước vào.
“Anh…” Diệp Thần sững sờ.
“Sao nào?” Người đàn ông hiếm khi chủ động bắt lời, anh đặt cặp lồng lên tủ đầu giường. “Sốt đến hơn ba mươi chín độ mà cũng không biết đi khám bác sĩ.”
Nhìn dáng vẻ nghiêng người múc cháo của anh, sống mũi Diệp Thần cay xè. “Trễ như vậy rồi, sao anh lại đến nhà họ Diệp?”
“Diệp Thần, xem ra em bệnh đến hồ đồ rồi.” Người đàn ông xoay người, đưa bát cháo đã múc cho người phụ nữ đang ngơ ngác trước mặt. “Ngay cả chuyện mình gọi điện cho tôi mà cũng quên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
tuanh1
Diệp Thần nhận lấy bát cháo, nhíu mày. “Ý anh là… em đã gọi cho anh?”
Sao có thể chứ?
Nếu thật sự đã gọi, sao cô lại không có chút ấn tượng nào.
Tâm trạng người đàn ông dường như khá tốt, thấy vẻ mặt hoài nghi của cô, anh bèn lấy điện thoại ra huơ huơ trước mặt cô. “Xem đi, số này chẳng lẽ không phải của em.”
Diệp Thần ngẩng đầu định nhìn cho kỹ, người đàn ông đã thu điện thoại về. “Mau ăn đi.”
Diệp Thần nhìn bát cháo loãng ấm nóng vừa đủ trong tay, mím môi, khẽ nói với người đàn ông: “Cảm ơn anh.”
Ha, thật nực cười làm sao, ba năm hôn nhân, cô chưa từng được Lăng Mạc rót cho một ly nước, vậy mà vào ngày thứ hai sau khi ly hôn, lại được ăn món cháo do chính tay anh mang đến.
Người đàn ông không nói gì, giơ cổ tay lên xem đồng hồ. “Tôi có việc đi trước.”
Lần này đến lượt Diệp Thần im lặng. Cô bưng bát cháo lên, lặng lẽ đưa đến bên miệng, khẽ húp một ngụm.
Lăng Mạc đi đến cửa, lúc quay người đóng cửa lại, anh liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh một lần nữa, rồi mới đóng cửa sải bước rời đi.
Tiếng cửa đóng lại vang lên, bàn tay đang bưng bát của Diệp Thần khẽ run lên. Anh vội vã rời đi như vậy, có phải là đang sốt sắng đi chăm sóc người phụ nữ khác không.
Cô lắc lắc đầu, không cho phép mình nghĩ thêm về anh nữa.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên, cô cầm lấy, là Tiền Lệ Phương.
“Alô…”
“Thần Thần, cậu đang ở đâu thế? Tớ đến trường cậu, họ nói cậu xin nghỉ làm hôm nay.”
“Tớ đang ở bệnh viện Trung y.”
“Cái gì?” Giọng Tiền Lệ Phương lập tức trở nên lo lắng. “Cậu bị bệnh à?”
“Chắc là hôm qua nóng lạnh đột ngột nên bị cảm, truyền hai chai nước là gần khỏi rồi.”
“Tớ đến đón cậu.”
“Đừng…” Cô vừa định từ chối, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy. Nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, Diệp Thần bỗng thấy hơi đau đầu.
Cô sợ Đổng Mạn cũng ở đây, càng sợ Tiền Lệ Phương với tính tình nóng nảy sẽ chạm mặt rồi xảy ra chuyện gì khó kiểm soát.
Một bát cháo mới ăn được một nửa, Tiền Lệ Phương đã vội vã chạy tới.
“Thần Thần, cậu bị bệnh sao không sớm gọi điện cho tớ.” Đó là câu đầu tiên cô ấy nói sau khi nhìn thấy Diệp Thần, nửa là đau lòng, nửa là trách móc.
Diệp Thần cười với cô ấy: “Cảm cúm vặt thôi, có phải chuyện gì to tát đâu.”
“Xì!” Tiền Lệ Phương lườm cô một cái, đưa tay sờ lên trán cô thử nhiệt độ. “Chúng ta không giống người khác, người khác bị cảm còn có ba mẹ chăm sóc, còn chúng ta thì sao, chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên, Thần Thần, sau này bất kể gặp phải chuyện lớn đến đâu, nhớ phải gọi cho tớ đầu tiên.”
Diệp Thần nhìn vào mắt bạn, gật đầu cười: “Ừ, tớ biết rồi.”