Câu nói đó tựa như một lời khẳng định, tàn nhẫn vạch trần sự thật mà cô đã cố công muốn chôn vùi.
Cô vẫn chẳng buồn để tâm, lách người qua cô ta, đi về phía nhà bếp.
Hiển nhiên, Diệp Gia Di không có ý định buông tha cho cô dễ dàng như vậy, cô ta vươn tay chặn đường cô. “Mày thật sự là nỗi ô nhục của nhà họ Diệp!”
Diệp Thần cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn người được mệnh danh là em gái ruột của mình. “Tôi có mất mặt thì đã sao, quan trọng là có cô làm rạng danh cho nhà họ Diệp là được rồi còn gì.”
Đừng tưởng cô không biết nói những lời khó nghe, chẳng qua cô không muốn nói mà thôi. Lớn lên trong gia đình này với thân phận con riêng, những lời cay nghiệt sau lưng hay trước mặt, cô đã nghe nhiều đến mức chai sạn cả rồi.
Diệp Gia Di sững người tại chỗ, còn Diệp Thần thì chẳng thèm nhìn cô ta nữa, đi thẳng vào bếp. Cô khát khô cả họng, câu nói ngắn ngủi ban nãy dường như đã vắt kiệt chút hơi ẩm cuối cùng trong miệng cô.
“Diệp Thần, mày dám nói với tao như thế à!” Diệp Gia Di đuổi theo, giật phắt lấy cốc nước trên tay cô.
Diệp Thần lúc này chẳng thiết nghĩ gì khác, chỉ muốn uống nước. Cô cau mày, đưa tay ra định lấy lại chiếc cốc từ tay Diệp Gia Di.
Xoảng!
Một tiếng động chói tai đột ngột vang lên. Diệp Thần còn chưa kịp định thần, Diệp Gia Di đã ném chiếc cốc xuống đất, hai tay ôm mặt chạy về phía phòng khách. “Mẹ ơi, mẹ xuống nhanh lên, hu hu…”
Nhìn thấy vết xước mờ đến độ gần như không thể thấy rõ trên mặt cô con gái cưng, Cố Bích Hoa đau lòng như bị kim châm. “Gia Gia, sao thế con? Ai cào con?”
Cái điệu bộ ấy như thể chỉ cần tìm ra thủ phạm là sẽ xử lý tại trận ngay lập tức.
Cốc nước vỡ rồi, Diệp Thần đành phải dùng bát để rót nước uống. Cô vừa hé miệng, chiếc bát trên tay đã bị ai đó giật mạnh. Cô bực bội vô cùng. “Còn chưa xong nữa à, sao đến uống một ngụm nước cũng không để người ta yên.”
tuanh1
“Diệp Thần!” Tiếng của Cố Bích Hoa gần như vang lên cùng lúc với tiếng bát vỡ, chói tai và sắc lẻm. “Vết thương trên mặt Gia Gia là do mày cào? Ai cho mày cái gan đó hả?”
Ba năm qua, bà ta không còn châm chọc mỉa mai cô nữa, ít nhiều cũng là nể mặt Lăng Mạc. Giờ đây Lăng Mạc và cô đã chẳng còn chút quan hệ nào, bà ta cũng chẳng cần phải giả làm người mẹ hiền nữa.
Diệp Thần ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang đằng đằng sát khí, đầu óc bỗng nhiên choáng váng. Cô chỉ thấy bóng người trước mắt cứ chao đảo, rồi hóa thành vô số người, cùng lúc lượn lờ trước mắt cô.
“Mày đừng có giả ngu với tao! Tao nói cho mày biết, hôm nay không nói rõ chuyện này thì đừng hòng đi ngủ!” Giọng Cố Bích Hoa hùng hổ doạ người, chẳng khác nào gà mẹ xù lông bảo vệ gà con.
“Đừng ồn nữa!” Diệp Thần cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, bất giác ôm lấy đầu, ngồi thụp xuống đất. “Đừng ồn nữa!” Đôi môi khô khốc gần như không thể phát ra âm thanh, chỉ không ngừng lẩm bẩm ba chữ ấy.
Đây là lần đầu tiên Cố Bích Hoa thấy một Diệp Thần dám cãi lại mình như vậy. Bà ta gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Kể từ khi bà ta cố ý để người làm tiết lộ cho cô biết cô không phải là con gái ruột của nhà họ Diệp, cô đã trở nên ngoan ngoãn và im lặng lạ thường.
Vậy mà bây giờ, ngay sau khi ly hôn với Lăng Mạc, cô lại dám bật lại bà ta! Ai đã cho cô lá gan ấy!
Diệp Thần chẳng buồn quan tâm Cố Bích Hoa đang nghĩ gì, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đầu rất đau, cổ rất khô. Giữa cơn choáng váng, cô thậm chí sắp không biết mình là ai nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bất chợt, giữa không gian hỗn loạn, một tràng tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Một hơi thở quen thuộc mà dễ chịu từ xa ập tới, tựa như cơn mưa rào tưới mát mảnh đất khô cằn đã lâu. Cô nén chút sức lực cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía người vừa đến.
Ha, ảo giác rồi sao? Nếu không thì người đang đi tới từ phía xa kia, sao có thể là Lăng Mạc, người vừa mới ly hôn với cô cơ chứ.
Chồng cũ, Lăng Mạc.
Nếu cô nhớ không lầm, ba năm kết hôn, ngoài mấy lần lễ Tết bắt buộc phải về, anh chưa bao giờ cùng cô đến nhà họ Diệp.
Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, anh đáng lẽ phải ở bệnh viện chăm sóc Đổng Mạn, người vừa sảy thai vì anh, chứ không phải đến căn biệt thự nhà họ Diệp chẳng hề có chút hơi ấm này.
Cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người đã được nhấc bổng khỏi mặt đất. Ngay sau đó, một giọng nói trầm ổn không chút gợn sóng vang lên bên tai mọi người: “Cô ấy bị bệnh rồi.”
Giọng điệu không hề có ý trách móc, nhưng rõ ràng lại mang theo một tầng bất mãn.
“Anh rể.” Trong cơn mơ màng, Diệp Thần nghe thấy tiếng gọi mừng rỡ của Diệp Gia Di.
“Lạnh quá.” Cảm nhận được người đàn ông đã dừng bước, cô rùng mình một cái, vô thức nép vào lồng n.g.ự.c rộng lớn ấm áp của anh.
Lăng Mạc ôm Diệp Thần đang dần mơ hồ trong ý thức, không dừng lại thêm một giây nào, sải bước đi thẳng. Bóng lưng cao lớn, thon dài của anh nhanh chóng hòa vào màn đêm.
“Mẹ, anh ấy vậy mà không thèm để ý đến con!” Diệp Gia Di nghe tiếng động cơ xe nổ máy ngoài cửa, quay sang oán trách Cố Bích Hoa cũng đang sững sờ tại chỗ.
Cố Bích Hoa hoàn hồn, ôm con gái vào lòng. “Con gái ngốc, Gia Gia của mẹ xinh đẹp thế này, sao nó lại không để ý đến con được chứ.”
“Vậy tại sao vừa rồi anh ấy…” Diệp Gia Di không ngốc. Vẻ căng thẳng trên mặt Lăng Mạc khi bế Diệp Thần lên ban nãy, dù chỉ thoáng qua, cô vẫn nhìn thấy rất rõ. “Mẹ, không phải mẹ nói họ ly hôn rồi sao? Sao lại…”
Sao lại chẳng giống chút nào.
Cố Bích Hoa cũng trăm mối không có lời giải, bà kéo con gái vào phòng khách, tìm băng cá nhân dán lên cho cô. “Nó đến tìm con nhỏ đó chắc chắn là vì chuyện ly hôn. Là một người đàn ông, khi thấy người ta bị bệnh, dù là vợ cũ đã ly hôn, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nói cách khác, nếu một người đàn ông nhỏ nhen đến mức vợ cũ bị bệnh cũng mặc kệ, thì người như vậy cũng chẳng đáng để con thích.”
Bà ta đang cố tìm mọi cách để an ủi con gái mình. Ba năm qua, tuy số lần gặp Lăng Mạc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khi đánh bài với mấy bà phu nhân nhà giàu, bà ta ít nhiều cũng nghe được vài chuyện.
Nghe nói, Lăng Mạc trên thương trường luôn mạnh mẽ, quyết đoán, chưa bao giờ mềm lòng, gần như không ai từng thấy anh cười. Dù vậy, anh vẫn là người đàn ông được phái nữ trong thành phố này yêu thích nhất.
Một “cao phú soái” đích thực.
An ủi con gái xong, bà ta mới lên lầu về phòng. Lúc mở cửa, Diệp Chấn Sơn nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy từ trên giường. Những năm gần đây, bệnh cũ của ông thỉnh thoảng lại tái phát, sức khỏe đã không còn được như xưa. Nếu không phải vì tiếng động cơ xe dưới lầu, e là ông vẫn chưa tỉnh.
“Có phải Gia Gia ra ngoài không?” Ông hỏi vợ mình.
Cố Bích Hoa lạnh mặt. “Con gái của tôi là tiểu thư khuê các chính hiệu, nửa đêm nửa hôm sao có thể tùy tiện đi ra ngoài với người khác được.” Bà ta ngầm mỉa mai xuất thân và sự giáo dưỡng của Diệp Thần.
Tiếc là, bà ta đã quên, Diệp Thần được Diệp Chấn Sơn bế về từ khi còn quấn tã, sự giáo dưỡng của cô đều được hình thành trong chính căn biệt thự này.