Thẩm Yến Châu: "Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Câu 'Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách' chính là nói về em. Tôi đã nói rồi, ngoài danh phận Thẩm Yến Châu phu nhân, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì. Nhưng em lại có cốt cách thanh cao, vậy tôi sẽ chiều theo ý em. Mới có mấy ngày mà em đã tìm đến tôi rồi sao? Không có sự che chở của Thẩm Yến Châu tôi, cuộc sống không dễ chịu đúng không?"
"Vu Hoan, em chỉ có hai con đường để đi. Một là đi theo tôi, hai là tìm mẹ tôi, làm con gái nuôi của họ. Tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của một người anh cả, tìm cho em người đàn ông tốt nhất ở Tứ Cửu Thành, để em đường đường chính chính trở thành quý phu nhân thủ đô." Anh nhấn mạnh mấy chữ người đàn ông tốt nhất rất nặng.
Tôi nhìn Thẩm Yến Châu cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.
Thẩm Yến Châu nhìn tôi và nói: "Vu Hoan, em tưởng chức Thẩm Yến Châu phu nhân dễ làm lắm sao? Chỉ riêng việc giao tiếp, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma là em đã không làm được rồi, những thứ khác em có sao?"
"Người phụ nữ muốn làm người tình không danh phận bên cạnh tôi, nhiều như cá diếc qua sông, nhưng tôi đã cho họ cơ hội sao? Em không biết điều. Em nghĩ chỉ cần xinh đẹp là có thể bước vào vòng tròn của chúng tôi à? Mơ đi. Không có người giới thiệu, một người phụ nữ như em dù có mấy đời cũng không thể đến gần tôi. Ngưỡng cửa nhà họ Thẩm em còn không chạm tới được."
Tôi nói: "Thẩm Yến Châu, tôi còn có con đường thứ ba để đi." Dứt lời, tôi rút con d.a.o gọt hoa quả ra, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c mình.
"Em dám sao?" Thẩm Yến Châu vội vàng nắm chặt con d.a.o gọt hoa quả.
Triệu Bách Thanh đạp cửa xông vào.
Sau khi ổn định Thẩm Yến Châu, Triệu Bách Thanh đi xuống tầng một, nói với tôi: "Tôi đưa cô đi."
Tôi hỏi: "Anh ấy không sao chứ?"
Triệu Bách Thanh đáp: "Không có gì nghiêm trọng, cô không cần lo lắng."
Triệu Bách Thanh nói tiếp: "Tôi có thể giúp cô rời đi."
Tim tôi đập mạnh một cái. Tôi nhìn thẳng vào Triệu Bách Thanh qua gương chiếu hậu: "Anh giúp tôi rời đi?!"
Triệu Bách Thanh vốn luôn điềm tĩnh, thư thái như một công tử nhà giàu chỉ biết ăn chơi ngao du sơn thủy. Trên người anh ta không hề có vẻ căng thẳng hay dấu vết của một người làm công ăn lương.
Triệu Bách Thanh: "Tôi sẽ sớm nghỉ việc thôi."
Tôi nhìn nghiêng mặt Triệu Bách Thanh, quan sát anh ta: "Nghỉ việc? Lương và đãi ngộ của anh tốt như vậy, tại sao lại nghỉ?"
Triệu Bách Thanh nhếch môi, lại nhìn tôi qua gương chiếu hậu: "Về nhà thừa kế gia sản tỷ đô chứ sao!"
"..."
Tôi không biết lời nói của Triệu Bách Thanh là thật hay giả, nhưng với trực giác của tôi sau những năm quen biết anh ta, có vẻ như anh ta thực sự có gia tài tỷ đô cần thừa kế.
Triệu Bách Thanh: "Yên tâm, tôi thật lòng muốn giúp cô, không phải là gián điệp của Thẩm Yến Châu dò la lai lịch của cô đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vẫn không dám tin anh ta. Anh ta đã đi theo Thẩm Yến Châu nhiều năm như vậy, làm sao có thể mạo hiểm đắc tội Thẩm Yến Châu để giúp tôi?
Triệu Bách Thanh nói: "Ngày mốt là tiệc đính hôn của Thẩm Yến Châu, anh ấy không thể rời đi được. Hiện tại anh ấy vẫn rất tin tưởng tôi, tôi sẽ sắp xếp xe và người đưa cô rời khỏi thủ đô. Cô muốn đi đâu thì cứ để tài xế đưa đến đó."
Tôi hỏi anh ta: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
Triệu Bách Thanh: "Vu Hoan, chúng ta có được coi là bạn bè không?"
Tôi nói: "Có, nhưng tất cả là vì Thẩm Yến Châu."
Triệu Bách Thanh lắc đầu: "Không phải, việc tôi là bạn của cô không liên quan gì đến anh ta. Cô chỉ cần tin tôi, tôi sẽ không làm hại cô. Ngày mốt là thời cơ tốt nhất. Nếu cô không đi ngay, e rằng sẽ rất khó để rời khỏi thủ đô. Thẩm Yến Châu là người như thế nào, tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn tôi. Anh ta đã quyết tâm giữ cô bên cạnh, cô không rời khỏi thủ đô thì hoàn toàn không có lối thoát."
Hiện giờ tôi đã bị hạn chế, đừng nói là khách sạn tốt, ngay cả những nơi cần căn cước công dân tôi cũng không thể ở được.
Triệu Bách Thanh chở tôi đi lòng vòng vài lượt, sau đó sắp xếp cho tôi ở một khu chung cư bên ngoài trông có vẻ bình thường nhưng bên trong lại vô cùng đắt đỏ.
Triệu Bách Thanh nói: "Cứ yên tâm ở đây, Thẩm Yến Châu sẽ không tìm thấy đâu."
Tôi vẫn còn lo lắng: "Anh về giải thích với anh ấy thế nào?"
Triệu Bách Thanh đáp: "Yên tâm, sáng mai anh ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu."
Đồng tử tôi mở lớn vì kinh ngạc.
Triệu Bách Thanh cười nhẹ: "Chỉ thêm một chút t.h.u.ố.c giúp anh ấy ngủ sâu hơn thôi."
Những năm qua, trong giới này, tôi đã nghe quá nhiều chuyện về các cô gái bỗng dưng biến mất, bị ép gả cho những ông già mấy chục tuổi, hoặc may mắn hơn thì được gửi ra nước ngoài du học hay cho chút tiền để dứt khoát.
Nếu bị nhà họ Phó và nhà họ Thẩm liên thủ giải quyết, tôi không dám tưởng tượng kết cục của mình sẽ ra sao. Tôi phải tìm mọi cách rời khỏi thủ đô trước rồi mới tính đến chuyện khác.
*Phần giới thiệu truyện khác:
Tên truyện 1: Xuyên Sách Cùng Hệ Thống, Toang Rồi! Vị Hôn Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi Rồi!
Tên truyện 2: Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa
Tên truyện 3: Gả Cho Cậu Nhỏ Của Người Yêu Cũ