Ly Rượu Đục Tan Hết Niềm Vui

Chương 4



Một số điện thoại lạ gửi đến tin nhắn: Cô Vu, tôi là Phó Từ Hân, chúng ta nói chuyện được không?

Kẻ thứ ba là thứ bị giới thượng lưu căm ghét nhất. Nếu rơi vào tay các thiên kim tiểu thư, kết cục sẽ không do kẻ thứ ba tự quyết định được.

Trong một góc yên tĩnh của quán cà phê, chỉ có Phó Từ Hân và tôi.

Phó Từ Hân nhìn tôi, nói: "Chuyện của mẹ cô, xin cô nén bi thương. Cô có dự định gì tiếp theo?"

Tôi đáp: "Ngày mốt tôi sẽ rời khỏi thủ đô."

Phó Từ Hân nhìn chằm chằm vào mặt tôi: "Có cần tôi giúp gì không?"

Phải thừa nhận một sự thật, các tiểu thư giới thượng lưu quả thực không phải là những cô nàng ngây thơ, ngốc nghếch, bánh bèo như trong tiểu thuyết hay phim truyền hình. Phó Từ Hân mới hai mươi ba tuổi mà đã làm được đến mức này, tôi thực sự rất khâm phục.

Tôi lắc đầu: "Cảm ơn, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

Tôi không biết Phó Từ Hân thật sự là người như thế nào, nhưng vài lần gặp cô ta bên cạnh Thẩm Yến Châu, cô ta luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoạt bát, rạng rỡ, đoan trang. Và Thẩm Yến Châu đối xử với cô ta cũng rất tôn trọng và che chở, hoàn toàn khác biệt với thái độ đối xử với tôi.

Thẩm Yến Châu chi tiền cho tôi quả thực rất hào phóng, nhưng anh ta luôn dùng thái độ của một kẻ bề trên, một kim chủ bỏ tiền mua vui để đối đãi với tôi.

Phó Từ Hân: "Nhà họ Thẩm đã hứa với tôi là sẽ giải quyết xong chuyện của cô và Yến Châu trước lễ đính hôn, vậy thì nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa. Hôm nay tôi hẹn gặp cô vì chuyện khác."

Tôi nói: "Chuyện gì, cô cứ nói đi?"

Phó Từ Hân: "Sở thích của Yến Châu, ý tôi là tất cả mọi thứ." Cô ta ghé sát lại tôi: "Bao gồm cả trên giường."

Tôi nhìn thấy sự chế giễu và khinh bỉ trong mắt Phó Từ Hân.

Ánh mắt Phó Từ Hân dần dần trở nên lạnh lùng: "Nghe nói những người phụ nữ như cô rất biết cách chiều chuộng đàn ông, tôi muốn biết những năm qua cô đã hầu hạ anh ấy như thế nào?"

Tôi đứng dậy và bỏ đi.

"Đứng lại." Phó Từ Hân cất giọng đầy uy quyền: "Tôi đã cho cô đi chưa?"

Tôi quay lại nhìn Phó Từ Hân: "Lúc tôi và Thẩm Yến Châu ở bên nhau, cô và anh ấy còn chưa quen biết, cô không cần phải quá hung hăng. Tôi nói đi là đi. Nhà và phòng khám đều đã bán, tôi chọn rời đi vào ngày mốt, bởi vì hôm đó là lễ đính hôn của hai người, anh ấy sẽ không có thời gian để kiểm soát tôi."

Câu nói này của tôi dường như đã chọc giận Phó Từ Hân. Cô ta giơ tay định tát tôi: "Một con đĩ cũng dám khoe khoang trước mặt tao sao?"

Cái tát của Phó Từ Hân không rơi xuống mặt tôi mà bị một bàn tay chặn lại: "Phó tiểu thư."

Người đến là Triệu Bách Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Từ Hân trừng mắt nhìn Triệu Bách Thanh: "Đàn ông các anh đều thích loại đĩ này sao?"

Triệu Bách Thanh nhìn Phó Từ Hân một cách lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Phó tiểu thư, hiện tại cô ấy không còn quan hệ gì với Thẩm Yến Châu. Lúc hai người họ ở bên nhau còn chưa có chuyện gì của cô đâu! Hành động hiện tại của cô rất không phù hợp với thân phận của cô. Cô nghĩ nhà họ Thẩm và Thẩm Yến Châu sẽ chấp nhận một người như cô sao?"

Phó Từ Hân hất tay Triệu Bách Thanh ra: "Anh bớt hăm dọa tôi đi."

Triệu Bách Thanh cười lạnh: "Tôi là một cánh tay, một cái chân của Thẩm Yến Châu. Chỉ cần một cú điện thoại của tôi, cô sẽ không thể bước chân vào cổng nhà họ Thẩm đâu."

Phó Từ Hân tức giận nói: "Tốt nhất anh nên giải quyết cô ta cho sạch sẽ. Nếu để tôi thấy cô ta thêm lần nào nữa, anh khỏi làm trợ lý luôn đi."

Phó Từ Hân xách chiếc túi trị giá mấy chục vạn rồi bỏ đi.

Triệu Bách Thanh khẽ nhúc nhích ngón tay về phía Phó Từ Hân: "Phó tiểu thư đi thong thả."

Sau khi Phó Từ Hân rời đi, Triệu Bách Thanh đặt tay lên vai tôi, ấn tôi ngồi xuống ghế: "Ngồi xuống uống cà phê đi."

Triệu Bách Thanh nhìn tôi: "Mọi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của nhà họ Phó. Họ không làm gì được Thẩm Yến Châu nên chỉ có thể trút giận lên cô. Đây là thủ đoạn quen thuộc trong giới của họ. Không đối phó được với một người đàn ông có quyền lực thì chỉ có thể xử lý một người phụ nữ không có gì trong tay."

Tôi vẫn không thể hiểu được Triệu Bách Thanh.

Triệu Bách Thanh đẩy đĩa đồ ngọt về phía tôi, nhướng mày: "Tôi nhớ cô từng nói rằng khi tâm trạng không tốt, ăn đồ ngọt sẽ mau chóng khá hơn."

Triệu Bách Thanh nói: "Đi Thâm Thị nhé? Tôi có người ở Thâm Thị, cánh tay của Thẩm Yến Châu không vươn tới được."

Tôi: "Anh thực sự là người Thâm Thị sao?"

Triệu Bách Thanh nhướng mày: "Không giống à?"

Tôi gật đầu: "Quả thực không giống người miền Nam."

Triệu Bách Thanh cao ráo, điển trai, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm, khí chất điềm đạm. Nếu không phải là trợ lý của Thẩm Yến Châu, chắc chắn người ta sẽ nhầm anh là thái tử gia của gia đình quyền quý nào đó ở thủ đô.

Triệu Bách Thanh: "Bố tôi là người miền Bắc, mẹ tôi là người miền Nam. Tôi thuộc loại tạp giao Nam - Bắc, thường được gọi là con lai."

 

*Phần giới thiệu truyện khác:

Tên truyện 1: Xuyên Sách Cùng Hệ Thống, Toang Rồi! Vị Hôn Phu Nghe Thấy Tiếng Lòng Tôi Rồi!

Tên truyện 2: Trọng Sinh: Ta Không Làm Kẻ Khờ Nữa

Tên truyện 3: Gả Cho Cậu Nhỏ Của Người Yêu Cũ