Nhạc Quy giơ ngón tay cái lên, nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu:
“Nếu ngươi đã giác ngộ cao như vậy, thì vừa rồi sao còn cùng hắn phối hợp ăn ý?”
Oản Liên thở dài, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Hắn chẳng phải đã nói rồi sao?”
Nhạc Quy cau mày: “Nói gì?”
Oản Liên cười nhạt: “Gần đây hắn có vẻ rất dễ chịu, ta không kiềm chế được mà được đằng chân lân đằng đầu.”
Nhạc Quy: “……”
“Nói cho cùng cũng tại ngươi.” Giọng Oản Liên bỗng trở nên gay gắt. “Nếu không phải thấy ngươi hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của hắn mà vẫn chưa mất mạng, ta cũng không đến mức đắc ý vênh váo đi theo.”
“…… Ngươi ném cái nồi này cũng khéo thật.”
“Như vậy có hơi quá đáng rồi.” Nhạc Quy thực sự không hiểu nổi.
“Đều là do ngươi! Nếu không phải vì ngươi đột nhiên xuất hiện, ngày đó dưới gốc hoa đào, hắn đã có thể c.h.ế.t đi khi đang uống rượu. Nếu hắn chết, toàn bộ linh lực của hắn đều sẽ thuộc về ta. Ta đã chờ đợi thời khắc đó suốt bao lâu nay, thế mà tất cả đều bị ngươi phá hỏng.” Oản Liên càng nói, giọng điệu càng đầy oán trách.
Nhạc Quy nhớ lại cảnh tượng khi linh lực từ người Đế Giang phiêu tán, trôi dạt về phía đại điện trong làn sương khói. Chợt tỉnh ngộ, hắn hỏi: “Hóa ra đó chính là tu vi của hắn? Hắn đã truyền lại cho ngươi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tất cả là tại ngươi! Nếu không phải ngươi cứ lởn vởn trước mặt hắn, khiến hắn lại cảm thấy cuộc sống này còn ý nghĩa, thì hắn đâu cần lãng phí hai ngàn năm tu vi để chữa thương!”
“Ê, ngươi có thể bình tĩnh một chút không?” Nhạc Quy không còn gì để nói, “Ta chỉ là một phàm nhân, làm sao có thể ảnh hưởng đến hắn sâu sắc đến vậy?”
Oản Liên nghiến răng: “Tất cả là tại ngươi, tại ngươi, tại ngươi...! Ngươi làm gì vậy?”
Ngân hà lấp lánh
Đang nỗ lực moi móc vết rách, Nhạc Quy thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là tiễn ngươi lên đường thôi.”
Oản Liên: “……”
Hai người liếc nhau, không giấu nổi sự khó chịu, như chó với mèo đối đầu.
Bỗng nhiên, tiếng sáo và trống từ sau núi vọng đến, âm điệu du dương mà trầm lắng. Nhạc Quy mệt mỏi dựa vào tấm gương bên cạnh, cả người gần như xụi lơ, tạo thành tư thế hình chữ X với chiếc gương, lặng lẽ lắng nghe tiếng nhạc vang vọng trong đêm.
Hồi lâu sau, Oản Liên lên tiếng: “Tôn Thượng đã lâu rồi không nghe khúc nhạc.”
“Hắn trước kia bị thương, mỗi ngày đều đau đớn đến mức muốn chết, nào có tâm trạng mà nghe?” Nhạc Quy lười biếng đáp, cảm giác trên người dường như vẫn còn vương chút dư âm của nước ao, mang theo cảm giác vi diệu khó tả.
Oản Liên cười lạnh một tiếng: “Chút thương tích này có là gì? Trước kia hắn còn chịu những vết thương nặng hơn nhiều, thế mà vẫn có thể thong dong thưởng thức tám đoàn hát cùng một lúc.”
“Hắn trước kia còn từng chịu những vết thương nặng hơn sao?” Nhạc Quy kinh ngạc.
Oản Liên cười nhạt: “Hắn dù có lợi hại thế nào thì cũng có nhược điểm. Lần đó, nếu không phải ta dùng kính thân chặn giúp hơn nửa phần thương tổn, hắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”
“Nói như vậy, ngươi còn là ân nhân cứu mạng của hắn?” Nhạc Quy nói xong liền khựng lại, sau đó đột nhiên bật cười đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. “Nhưng mà ân nhân cứu mạng thì sao? Cuối cùng chẳng phải suýt nữa cũng bị hắn đánh c.h.ế.t à?”