Tất cả mọi thứ ở nơi này, kể cả Đế Giang, trong mắt nàng chỉ là những con chữ được cụ thể hóa mà thôi. Nàng không thể sinh ra quá nhiều yêu ghét, trong lòng chỉ một mực muốn rời đi.
“Không đến mức ấy.” Nàng cười nhẹ. “Vốn dĩ nàng ta chưa bao giờ đến để làm bạn với ta.”
“Ngươi đúng là nghĩ thoáng thật.” Oản Liên thản nhiên nói. “Nếu là ta, ít nhất cũng phải san bằng cả tiên môn của nàng.”
【Bằng hữu của ngươi chỉ là một tấm gương, có thể bớt đi chút sát khí không?】
Nhạc Quy còn định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, cảm thấy việc tranh luận với một cái gương có phần ngớ ngẩn. Với thân phận cao quý của một nhân loại như nàng, ít nhất đối tượng trò chuyện cũng nên là một loài động vật nào đó chứ.
Nàng xoay người, từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng tiên tri kính đột nhiên gọi giật lại: “Ê, đi đâu đấy?”
“Tìm Quất Tử chơi.” Nàng đáp.
Tiên tri kính cất giọng kỳ lạ: “Ngươi còn có sức mà chơi à?”
“Tại sao lại không có?” Nhạc Quy khó hiểu. “Dù vừa rồi đã làm rất nhiều chuyện, nhưng ta không phải đã nghỉ ngơi ở đây rồi sao?”
“Vậy ngươi đúng là lợi hại thật đấy.” Tiên tri kính tặc lưỡi. “Nói thế này, khi hai người hành phòng, nếu tu vi chênh lệch càng lớn, bên yếu hơn sẽ càng khó mà chịu nổi. Ngươi với chủ nhân cách biệt thực lực gần như vượt qua cả tam giới, vậy mà sau đó vẫn còn đủ sức để dọn dẹp… Ừm, lại còn muốn ra ngoài chơi nữa cơ đấy.”
Nhạc Quy sững người trong giây lát, sau đó nhìn tiên tri kính với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ biến thái: “Hóa ra ngươi biết tất cả mọi thứ là nhờ rình coi đấy à?!”
“Ai rình coi các ngươi?” Tiên tri kính bực bội. “Ta biết hết mọi chuyện là nhờ vào quy tắc vận hành của thế gian, chứ không phải đi nghe lén hay nhìn trộm ai hết. Ai nói cái gì, làm cái gì, hợp tu bao nhiêu lần, tất cả đều không nằm trong phạm vi mà ta quan tâm.”
“Vậy sao ngươi lại biết chuyện của chúng ta……” Nhạc Quy đang nói dở thì đột nhiên khựng lại. Nếu nó thực sự nhìn trộm, thì đáng lẽ phải hiểu rõ tình huống mới đúng—rằng nàng và Đế Giang không hề hành phòng theo cách mà nó nghĩ.
Rõ ràng là Đế Giang đơn phương nghiền ép nàng.
Trong lúc Nhạc Quy còn đang miên man suy nghĩ, tiên tri kính cười lạnh: “Trong cơ thể ngươi có linh lực của chủ nhân. Chỉ cần là kẻ có mắt, ai cũng nhìn ra các ngươi đã làm gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Linh lực? Ta có linh lực của Đế Giang trong người?】
Nhạc Quy sững sờ, sau khi hoàn hồn lập tức bật dậy: “Ta, ta, ta… đột nhiên nhớ ra còn để quên đồ trong tẩm điện, phải đi lấy ngay!”
Dứt lời, nàng chẳng buồn quay đầu mà lao thẳng vào hành lang. Trước điện rộng lớn, ai về chỗ nấy, chỉ còn lại một mặt gương lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Nhạc Quy chạy như bay. Bình thường, hành lang này phải đi rất lâu mới hết, nhưng lần này nàng vượt qua nó trong chớp mắt. Đến nơi, nàng lập tức lục túi Càn Khôn tìm ra một chiếc thang, vất vả tựa lên cột, rồi nhanh nhẹn leo lên trên.
Một chiếc la bàn nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, lặng lẽ khảm trên xà nhà.
【Nếu trong cơ thể ta có linh lực của Đế Giang, vậy cấm chế trên người hắn sẽ vô dụng với ta.】
【Nhưng nhỡ tiên tri kính lừa ta thì sao? Nếu nó cố ý dụ dỗ ta đến đây thì sao?】
Ngân hà lấp lánh
【Nhưng mà… tiên tri kính đâu có biết ta muốn trộm Vô Lượng Độ…】
Nhạc Quy nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, rõ ràng còn chưa kịp chạm vào, pháp khí nàng ném tới đã lập tức hóa thành tro bụi. Nghĩ đến đây, nàng nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Không được… Nàng thật sự… rất muốn về nhà.
Nhạc Quy hít sâu một hơi, trịnh trọng vươn tay, nắm lấy la bàn.
Sau núi, dưới gốc cây hoa đào, Đế Giang đang lim dim chợp mắt bỗng thong thả mở mắt ra. Hắn lặng lẽ nhìn bầu trời, nơi những đám mây đen đang dần dần hội tụ.
【Cứ thế mà lấy được?】
Nhạc Quy nhìn Vô Lượng Độ nằm yên trong lòng bàn tay, mất một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng.
Chiếc la bàn tỏa ra ánh sáng u trầm, thoạt nhìn giống hệt với hình ảnh trong trí nhớ của nàng. Nhưng không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy có gì đó sai sai, hình như… nhẹ hơn một chút?
Trước khi xuyên không, Vô Lượng Độ mà nàng có được được làm bằng nhựa plastic, không có gì đặc biệt, cũng chẳng phát sáng. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng xuyên qua, vật đó đã thay đổi bản chất.
Còn cái trong tay nàng bây giờ, so với thứ đã biến đổi kia, dường như có điểm không giống…
【Hình như thực sự có gì đó không đúng…】