【 Đại ca, ta là nôn khan, nôn khan! Không phải phun! 】
Nhạc Quy hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác buồn nôn, lúc này mới nhận ra mình đã đến thế gian.
Cùng là ánh mặt trời, nhưng mặt trời ở Ma giới lúc nào cũng âm u, cho dù có ấm áp cũng mang theo cảm giác khó chịu. Còn ánh mặt trời nơi thế gian lại thực sự sáng rực, chiếu xuống khiến cả thân tâm đều thư thái.
Nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, dường như đây là một vùng ngoại thành. Bốn phía đều là cây cối và ruộng đồng, những con đường nhỏ ngoằn ngoèo tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau.
Nhạc Quy cầm lấy ngọc giản, định đứng dậy, nhưng đột nhiên một vật gì đó rơi xuống tà váy nàng.
Là một chiếc gương đồng, to cỡ bàn tay.
Nhạc Quy cầm lên, soi thử vào mặt mình, không hiểu ra sao: “Cái này là gì đây?”
Trên mặt gương bỗng hiện lên một cái bóng nhỏ có đôi cánh cát, giọng nói âm u vang lên: “Ta là cha ngươi.”
Nhạc Quy lập tức ném thẳng gương xuống đất, tiện chân giẫm một cái.
Ngân hà lấp lánh
Gương đồng: “…”
“Tiểu súc sinh Hợp Hoan Tông, tin hay không ta g.i.ế.c sạch cả nhà ngươi!” Đôi cánh cát bên trong gương tức giận đ.ấ.m mạnh lên mặt kính.
Nhạc Quy phớt lờ nó, nhảy bật dậy rồi phủi bụi trên tay: “Tôn thượng, chúng ta đi thôi.”
“Bản tôn có chuyện cần xử lý, chúng ta chia hai đường. Ngươi đi trình ngọc giản.” Đế Giang liếc nhìn nàng một cái, nói: “Báo danh xong thì tới tìm ta.”
“Tiểu súc sinh @#¥%&……”
“Cái gì? Ta phải tự mình đi giao ngọc giản rồi báo danh?” Nhạc Quy kinh hãi: “Một mình sao? Ta chỉ là một phàm nhân thôi đó, tôn thượng! Ngươi để ta lại một mình, ngươi yên tâm được sao? Hơn nữa, ta còn không biết phải tìm ngươi ở đâu! Ta thậm chí còn chẳng biết thủ tục giao ngọc giản là thế nào!”
“Tiểu vương bát đản @#¥%&…”
Đế Giang: “Tiên tri kính sẽ nói cho ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“… Vậy có nghĩa là không những ta phải tách ra với ngươi, mà còn phải mang theo cái gương đáng ghét này?” Nhạc Quy cảm thấy trời sắp sập đến nơi: “Nó có thể bảo vệ ta sao? Nó thậm chí còn không biết chửi người cho ra hồn!”
“Tiểu súc sinh, ta mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi @#¥%…”
“Ngươi xem,” Nhạc Quy buông tay bất lực: “Cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó thôi.”
“Ta muốn g.i.ế.c ngươi, ta muốn g.i.ế.c @#¥¥%…”
Đế Giang thản nhiên giẫm một chân lên mặt gương: “Vậy ngươi muốn đi cùng ta?”
Gương: “…”
Nhạc Quy có linh cảm chẳng lành, cảm thấy hắn sắp làm chuyện chẳng tốt đẹp gì, liền quyết đoán thỏa hiệp: “Ta nghĩ hợp tác với tiên tri kính cũng không tệ lắm, tôn thượng hẹn gặp lại!”
Đế Giang chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó chớp mắt đã biến mất vào hư không.
“Tôn thượng đúng là lợi hại thật, người khác muốn đi đâu đều phải cưỡi mây đạp gió hoặc lên phi hành khí, còn hắn thì tùy tiện mở một cái cửa là xong.” Nhạc Quy ngồi xổm xuống, nhìn chiếc gương mới bị đạp một phát mà nói.
Gương cười lạnh: “Hắn đi rồi, ngươi có nịnh hót thế nào cũng vô ích.”
“Ngươi có biết sự khác biệt giữa nhân viên ưu tú và nhân viên bình thường không?” Nhạc Quy đột nhiên hỏi.
Gương sững sờ: “Cái gì?”
Nhạc Quy dịu dàng cười, khiến gương theo bản năng muốn mắng người. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nhặt nó lên từ dưới đất, phủi bụi, rồi tiện tay hái một bông hoa dại cài lên viền gương như thể đó là vành tai nhỏ.
“Chỉ còn hai chúng ta nương tựa lẫn nhau, ít nhất cho đến khi gặp lại tôn thượng. Hãy cố gắng hòa hợp một chút đi.” Nhạc Quy giơ cành ô liu, thành khẩn đề nghị.
Gương: “Nằm mơ đi!”
Nhạc Quy không nói gì, chỉ quay đầu lại bắt đầu đào hố.
Gương bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành: “Ngươi muốn làm gì?”