“Chôn ngươi xuống xem năm sau có mọc ra thêm nhiều cái gương lắm lời không.” Nhạc Quy vừa nói vừa tiếp tục đào hố, không thèm ngẩng đầu.
Gương: “…”
Nhận ra tình thế không ổn, gương trầm mặc hồi lâu rồi chỉ ra một hướng: “Đại hội thí luyện ở bên này.”
Nhạc Quy hài lòng dừng tay, phủi bụi đất, rồi theo hướng gương chỉ mà đi.
Một canh giờ sau, cô nhìn xung quanh, thấy cảnh vật hầu như không thay đổi, bèn trầm ngâm hỏi: “Sao vẫn chưa tới?”
Gương cũng im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại: “Ngươi đi kiểu gì vậy?”
“Ta là phàm nhân, không có pháp lực, không biết dùng pháp khí.” Nhạc Quy đáp.
Một người một gương đối diện nhìn nhau, cả hai dần nhận ra vấn đề nghiêm trọng.
Nhạc Quy: “Khoảng cách từ đây đến đại hội thí luyện là bao xa?”
Gương: “Không xa lắm, hơn sáu trăm dặm.”
Nhạc Quy: “Khi nào hết hạn nộp ngọc giản?”
Gương: “Hai ngày nữa.”
【 Hai ngày nữa… Nghĩa là ta phải đi hơn sáu trăm dặm trong vòng hai ngày. 】
Nhạc Quy l.i.ế.m môi, cân nhắc một chút: “Nếu… Ta chỉ nói nếu thôi, nếu chúng ta không kịp đến nơi, thì hậu quả sẽ thế nào?”
Gương cứng đờ, giọng đầy c.h.ế.t lặng: “Hắn sẽ g.i.ế.c chúng ta.” Việc nhỏ nhặt như vậy cũng không làm xong, chắc chắn hắn sẽ không tha.
Nhạc Quy ngước nhìn trời, trầm ngâm một lát rồi dứt khoát nói: “Vậy thì… Trốn thôi.”
Gương: “…”
Ngân hà lấp lánh
Không biết tiên tri kính có ý tưởng gì, nhưng Nhạc Quy cứ thế ôm nó vào ngực, rồi ngồi xổm xuống đất, bắt đầu vạch ra lộ tuyến chạy trốn. Cô cầm một cành cây nhỏ, cẩn thận vẽ tới vẽ lui, cố gắng trong thời gian ngắn nhất lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngươi đang vẽ gì vậy?”
Một giọng nói tò mò đột nhiên vang lên từ phía trên. Nhạc Quy không ngẩng đầu, chỉ đáp: “Lộ tuyến chạy trốn. Ngươi có muốn cùng chạy với ta không?”
“Tại sao phải chạy?”
“Đương nhiên là vì…”
Khoan đã. Đây không phải là giọng của gương. Hơn nữa, gương đang nằm trong lòng cô, nhưng giọng nói kia lại truyền đến từ đỉnh đầu…
Nhạc Quy khựng lại, theo bản năng ngẩng lên, lập tức đối diện với một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú.
“Tại sao phải chạy?” Thiếu niên khó hiểu hỏi lại, giữa chân mày có một nốt ruồi đỏ vô cùng nổi bật.
Nhạc Quy nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ ấy hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen mắt.
Thiếu niên bị nhìn đến đỏ mặt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra bản thân đứng quá gần. Hắn luống cuống lùi lại một bước, vội vàng chắp tay hành lễ:
“Tại hạ Lý Hành Kiều, đệ tử Kính Nguyệt Tông. Vừa rồi ta nhìn thấy đạo hữu vừa vẽ vừa lẩm bẩm một mình, cảm thấy tò mò nên lại gần xem thử. Nếu có mạo phạm, mong đạo hữu thứ lỗi.”
“Lý Hành Kiều, Lý Hành Kiều…” Nhạc Quy lặp lại cái tên hai lần, rồi bỗng bật dậy, mắt sáng rực: “Ngươi là Lý Hành Kiều? Chính là Lý Hành Kiều của Kính Nguyệt Tông?”
“Đúng vậy… Đạo hữu biết ta sao?” Lý Hành Kiều bị sự nhiệt tình bất ngờ của nàng làm cho sững sờ.
Nghe vậy, Nhạc Quy đột nhiên cười.
Biết chứ, sao nàng lại không biết! Nam chính trong quyển 《 Chí Tôn 》 này chẳng phải chính là hắn sao? Bàn tay vàng của hắn còn dày hơn cả eo nàng, hơn nữa còn là kẻ tu luyện kiểu hack game không giới hạn!
**********
Ngày thường, Miểu Mang Sơn gần như không có người lui tới, nhưng từ khi Đại Hội Thí Luyện Tam Giới mở đăng ký, khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng các đệ tử tiên môn bạch y phiêu diêu tụ nhóm mà đi.
Dưới chân núi, dân làng gần đó cũng kéo đến bày quán, bán đủ loại hàng hóa thường thấy chốn nhân gian. Đối với các đệ tử bế quan tu luyện quanh năm trong tông môn mà nói, những thứ ấy lại trở thành đồ hiếm lạ, khiến ai nấy đều thích thú vây quanh. Những người buôn bán ở đây hiển nhiên đã quá quen với cảnh này, chỉ cần cất giọng rao một tiếng cũng có thể mặt không đổi sắc mà hét giá năm lượng hoàng kim.