Ma Quân Nghe Thấy Ta Muốn Công Lược Hắn

Chương 520



Nhưng sự náo nhiệt ấy chỉ dừng lại ở chân núi. Càng lên cao, linh vụ càng dày đặc, người qua lại cũng dần thưa thớt. Trên tầng sương mù mịt mờ, một tòa lầu các khổng lồ đứng sừng sững giữa không trung, uy nghiêm lặng lẽ nhìn xuống chúng sinh.

Lầu các này có tên là Đăng Thiên Các, nơi các Tiên giới Đế quân cùng chư vị tông chủ tiên môn nghỉ ngơi trong thời gian đại hội. Những đệ tử bình thường ngay cả nhìn lên cũng không dám, chứ đừng nói tới việc đến gần.

Ngày thường, lầu các này luôn ngập tràn ca múa yến tiệc, vậy mà giờ phút này lại bao trùm bởi bầu không khí lạnh lẽo, sát khí tràn ngập.

Đế Giang lười biếng tựa vào chiếc giường lẽ ra thuộc về Đế quân Tiên giới. Y phục vốn ngay ngắn chỉnh tề không biết từ lúc nào đã xộc xệch, giày cũng chẳng thấy đâu, đôi chân trần gầy gò tùy tiện đặt xuống sàn, trên mũi chân còn vương một vệt m.á.u khô, nổi bật trên làn da tái nhợt, tạo nên một cảnh tượng đáng sợ.

Hắn khẽ cúi mắt, lười nhác cầm lấy chén rượu bên cạnh. Nhìn thấy trong rượu lẫn tơ m.á.u đỏ tươi, hắn cau mày ghét bỏ, đặt chén xuống, tiện tay quệt ngón tay lên giường lau đi vết bẩn. Lúc này, hắn mới chậm rãi liếc về phía những kẻ trong nội đường đang giận mà không dám nói gì.

“Bản tôn hiếm khi tới góp vui, các ngươi lại bày ra bộ mặt như có đám tang này để đón tiếp?” Giọng hắn bình thản, chẳng rõ là thật sự bất mãn hay chỉ tùy tiện nói chơi.

Một nữ nhân quỳ trên đất ôm lấy cái xác vô hồn, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn hắn. Nhưng ngay khi hắn đảo mắt qua, nàng lập tức yếu đuối cúi đầu, cả thân thể cũng run lên bần bật.

“Tôn thượng đã nể mặt đến tham gia thí luyện đại hội, tất nhiên là phải hoan nghênh.” Đế quân Tiên giới, người tóc hoa râm, khẽ vuốt chòm râu, phá tan sự im lặng.

Nghe hắn mở lời, những người khác cũng vội vàng hành lễ:

“Cung nghênh tôn thượng tham gia thí luyện đại hội.”

“Tôn thượng giáng lâm, đúng là vinh hạnh của thí luyện đại hội.”

Ngươi một câu, ta một câu, phảng phất như những t.h.i t.h.ể trên mặt đất chỉ là những viên đá vô tri, không phải đồng môn từng chung sống.

Đế Giang chậm rãi đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ, vẻ mặt đầy ý cười nghiền ngẫm. Mãi đến khi chính bọn họ cũng cảm thấy bầu không khí quá mức giả dối mà dần dần im lặng, nội đường mới lần nữa rơi vào tĩnh mịch.

Thời khắc mấu chốt, Tiên giới Đế quân mở miệng chủ trì cục diện:

“Tôn thượng không phải luôn thích yên tĩnh sao? Hiện giờ vì sao lại đột nhiên quan tâm đến địa hội thí luyện?”

“Không được à?” Đế Giang khẽ nhướng mắt.

Ngân hà lấp lánh

Tiên giới Đế quân cười gượng: “Tự nhiên là được. Nay có tôn thượng quang lâm, đại hội tam giới cuối cùng cũng xứng danh đại sự.”

Đế Giang khẽ nhếch môi, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười.

Không khí trong lầu các bỗng trở nên nặng nề. Nhưng trái ngược với bầu không khí ấy, Đế Giang vẫn điềm nhiên như cũ, tùy tiện chọn một chiếc chén mới, rót thêm rượu. Mọi người trong đại sảnh ngầm trao đổi ánh mắt, nhưng không ai dám đứng ra nói chuyện. Cuối cùng, tất cả đều đặt hy vọng vào Đế quân Tiên giới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đế quân ho nhẹ, vô thức vuốt chòm râu bạc:

“Lão hủ bế quan ba trăm năm, vừa xuất quan liền nghe nói đến chuyện diệt hồn trận. Có kẻ dám dùng chuyện này để lung lay hòa bình tam giới, đúng là không biết sống chết! Lão hủ thật sự căm phẫn, dù thế nào cũng phải thay tôn thượng đòi lại công đạo.”

Đế Giang liếc hắn một cái, giọng điệu lạnh nhạt:

“Những kẻ làm ta bị thương đều c.h.ế.t cả rồi, ngươi còn muốn đòi công đạo gì nữa?”

“... Cũng đúng, người đều c.h.ế.t cả rồi.” Đế quân Tiên giới cười gượng, nhanh chóng đổi chủ đề: “Có câu ‘người chết, nợ cũng tiêu’, tôn thượng thấy thế nào? Đại hội thí luyện cũng sắp bắt đầu, nếu tôn thượng nguyện cùng tham dự đại sự này, chúng ta thật sự vô cùng vinh hạnh.”

Đế Giang cầm chén rượu, nhấp thử một ngụm, cảm thấy chẳng có gì ngon, liền tiện tay ném chiếc chén xuống đất.

Tiếng vỡ vang lên lanh lảnh, khiến tất cả mọi người trong sảnh đều run rẩy trong lòng. Bầu không khí càng trở nên nặng nề hơn.

“Bản tôn lần này đến, thật sự chỉ là để xem náo nhiệt.”

Lời tuy nhẹ, nhưng ẩn chứa sự đảm bảo. Nghĩa là hắn sẽ không ra tay g.i.ế.c chóc bừa bãi trong đại hội lần này.

Lời này vừa thốt ra, những kẻ trong sảnh đều thở phào nhẹ nhõm. Dù Đế Giang là chủ Ma giới, kẻ thay đổi thất thường, g.i.ế.c người vô số, nhưng hắn đã nói thì chưa từng thất tín.

“Tôn thượng độ lượng, đúng là tấm gương cho chúng ta.”

“Đa tạ tôn thượng không truy cứu chuyện diệt hồn trận. Sau thí luyện đại hội, chúng ta nhất định sẽ dâng lễ tạ tội.”

“Tôn thượng đã đến thí luyện đại hội, không biết Ma giới có đệ tử nào tham gia không?”

Những lời tâng bốc không ngừng vang lên. Đế Giang nhìn từng khuôn mặt giả dối xung quanh, bất giác nghĩ đến Nhạc Quy. Không biết nàng đã kịp báo danh chưa? Đã hai ngày rồi… Dù có bò thì cũng phải đến nơi rồi nhỉ? Chắc hôm nay sẽ tìm đến hắn.



Trong khi đó, Nhạc Quy – người “dù bò cũng phải đến” – lúc này đang nằm rạp trên một tấm ván lướt sóng kỳ quái, lơ lửng cách mặt đất một mét. Cả người lắc lư, tròng trành theo từng nhịp kéo của sợi dây thừng trên tay Lý Hành Kiều.

“Này… Còn bao lâu nữa mới đến vậy?” Giọng nàng đầy tuyệt vọng.

Lý Hành Kiều lau mồ hôi trên trán, giọng vẫn rất kiên nhẫn:

“Theo tốc độ hiện tại… chắc khoảng bảy, tám ngày nữa là đến nơi.”