Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 57: Bé 'Cún' Kỳ Lân.



Mèo con chạy nhanh đến mức chân không chạm đất là để tránh dẫm lên mấy mảnh xương khô khiến người khác sởn tóc gáy kia.

Nhưng không ngờ mặt lại đụng phải vật lạ, mèo con lập tức lăn mấy vòng trên đống xương khô như cục banh lông.

Úc Yên: Đầu trẫm cứng thật đấy.

Cậu loạng choạng ngồi dậy, muốn nhìn xem thử ở nơi trời đất bao la này mà ai đụng phải mình?

Úc Yên tập trung nhìn vì đối diện cậu là một con dã thú tím đen đang ngồi xổm, hình như trên người có vảy, trông khỏe mạnh kháu khỉnh. Trong thoáng chốc cậu không phân biệt được đầu và thân của nó vì nó không có cổ!

Có lẽ đây chính là bệnh chung của con non vì phần lớn con non mới sinh đều nhìn không ra cổ.

Nó ngồi xổm gần cậu, hai đôi mắt màu đỏ lửa to tròn nhìn chằm chằm vào cậu. Từ ánh mắt dã thú kia, Úc Yên nhạy bén nhận ra nó đang xem thử cậu có ngon hay không!

Úc Yên sợ sao?

Không hề, một nhóc con như vậy mà có thể ăn cậu ư?

Đùa, cậu chính là đại năng Nguyên Anh đấy, tuy rằng bây giờ là bộ dạng mèo nhưng cậu có thể bộc phát sức mạnh bất cứ lúc nào.

"Không được ăn ta, lại đây, ta cho ngươi ăn nấm hương nướng, chụt chụt chụt." Úc Yên lấy ra hai xiên nấm hương nướng từ trong vòng trữ vật.

Khắp nơi lập tức tràn ngập mùi nấm hương nướng.

Quái thú tím đen kia chạy tới giống như chó con. Mở miệng một cái đã ngậm đi xiên nấm hương trong tay Úc Yên, từ góc này, Úc Yên có thể thấy được răng nanh trong miệng nó.

Xiên nấm hương bị nó cắn rột rột.

"A, không được ăn cái đó!" Úc Yên sốt ruột hô lên, xiên tre sẽ đâm vào cổ họng, sao con non có thể ăn được chứ?

Gấu trúc cũng phải trưởng thành mới ăn được trúc đó.

Sau đó quái thú nhỏ nhai mấy cái rồi nuốt mất xiên nấm hương, nhưng lại không xuất hiện tình trạng bị nghẹn họng.

"Răng ngươi tốt thât..." Úc Yên vừa mừng vừa bội phục, đồng thời cũng nhìn ra nó đã đói lả. May mà trên ngươi cậu luôn có đồ ăn vặt, cậu không nói hai lời đã vô cùng hào phòng mà lấy đồ ăn của mình ra.

"Cho ngươi hết đó, ngươi cứ ngồi ở đây ăn nha, ta phải đi làm chuyện chính. Khụ, ta sẽ không so đo chuyện ngươi đâm ta, đại nhân không chấp tiểu nhân* mà, ngươi mau đi tìm mẹ mình đi."

*Đại nhân không chấp tiểu nhân: để nói người ở địa vị cao khoan dung với lỗi của người ở địa vị thấp hơn.

Úc Yên vừa lấy đồ ăn ra là đã tính chạy đi nhưng cậu vừa đạp chân lên mặt đất thì một tia sét đã đánh xuống.

Cậu lập tức rút móng lại, lui về chỗ cũ.

Cậu ngẩng đầu thì thấy dường như sấm chớp trên trời đã nhiều hơn, hơn nữa còn đang tụ lại chỗ họ.

Tại sao lại thế?

Từ từ, không lẽ quái thú tím đen kia bị sét đánh trúng rồi?

Vào lúc Úc Yên vừa nghĩ như thế, một tia chớp đột nhiên nhắm vào quái thú nhỏ mà đánh. Úc Yên sợ hãi: "Chạy mau!"

Cậu không chút nghĩ ngợi mà lấy ra một pháp bảo dạng ô ra che trên đầu hai người.

Nhưng quái thủ nhỏ không cảm kích mà lại chạy ra khỏi ô, mở miệng cắn nuốt tia chớp kia, nuốt xong còn ợ một tiếng lớn.

Úc Yên: "..."

Không phải là ảo giác, cậu cảm thấy quái thú nhỏ nuốt sấm sét xong thì có vẻ lớn hơn một chút?

Cuối cùng Đan Dương và Meo Meo cũng đuổi tới nơi, nhìn thấy Đoạn Tiểu Miêu không sao cả thì thở dài nhẹ nhõm.

Không tồi không tồi, còn biết che dù.

"Nơi này sấm chớp lung tung, ngươi tới đây làm gì?" A Tình giống như bảo mẫu mà la cậu: "Mau về lại nơi an toàn kia, nếu không..."

Hiển nhiên là A Tình muốn kiếm thứ uy hiếp Đoạn Tiểu Miêu nhưng sau đó lại cứng họng, thật đáng sợ, hắn không tìm ra thứ gì có thể uy hiếp Đoạn Tiểu Miêu hết.

Cậu không sợ Ma Tôn, Đan Dương và A Tình cậu càng không sợ.

Úc Yên: "Ta đi đoạt bảo mà, có vấn đề gì sao?"

Nhưng bây giờ cậu vẫn còn ngơ ngác, hoài nghi một việc nhưng lại cảm thấy không thể tin được, sao có thể chứ?

"Thứ gì đây?"

Hai thanh kiếm một con mèo vây quái thú nhỏ vào giữa, trên đều mỗi "người" đều là dấu chấm hỏi.

"Ta cũng không biết." Úc Yên lặng lẽ vươn móng chạm vào đuôi quái thú.

"Đoạn Tiểu Miêu!" A Tình nhanh chóng ngăn chặn hành động nguy hiểm của cậu, lỡ như con quái thú này có độc thì sao?

"Nó có thể ăn sấm chớp, ta có cảm giác nó là kỳ lân... Các ngươi có từng thấy kỳ lân chưa?" Úc Yên nói ra câu kinh người.

Kỳ lân?

Đương nhiên là Đan Dương và A Tình chưa từng gặp qua kỳ lân, nhưng có bộ dáng thế này, còn có thể ăn sấm chớp thì chắc là đúng rồi.

Quái thú vừa mới cắn nuốt sấm chớp an tĩnh ngồi yên trong chốc lát, trong lúc mọi người đang tò mò quan sát nó thì nó cũng mở to mắt quan sát mọi người.

Cuối cùng, nó nhìn về phía Đan Dương, trong mắt lại toát ra vẻ đánh giá đồ ăn.

Úc Yên nhanh chóng nói: "Không ăn được, hắn là một thanh kiếm!"

Chết rồi chết rồi, kỳ lân cũng có thể cắn nuốt kiếm linh sao?

Úc Yên nhanh chóng nhào lên để ngăn cản quái thú nhưng đã không kịp nữa, nó đã mở miệng về phía Đan Dương.

"A! Đan Dương, đừng mà!" Úc Yên kêu đến mức tê tâm liệt phế, còn kịch liệt hơn sơ với sấm chớp trên trời.

Đan Dương lại không có gì khác lúc trước, A Tình nói: "Ngươi sao vậy Đoạn Tiểu Miêu? Đan Dương có sao đâu."

Úc Yên vốn dĩ đang ôm lấy quái thú khóc không ra nước mắt liền ngơ ra, thiệt hả? Vậy là cậu đã thành công ngăn cản bi kịch xảy ra rồi sao.

Cậu cúi đầu nhìn thì thấy quái thú giống như đang ăn không khí... A, cũng không phải, Úc Yên tập trung nhìn kỹ thì phát hiện ra không phải là thứ bình thường.

Quái thú không phải đang ăn không khí, lúc nó há miệng với Đan Dương thì từng đợt âm khí âm u lập tức tỏa ra từ người Đan Dương.

Trong đầu cậu vang lên lời nói của đại ma đầu, âm khí?

Úc Yên ngây người, cậu gãi đầu, cái này gọi là gì nhỉ? Chẳng phải là xa tận chân trời gần ngay trước mắt sao?

Cậu vẫn luôn muốn tìm cách trừ đi sát nghiệt trên người Đan Dương, vốn tưởng phải tốn thời gian dài và sức lực mới tìm ra nhưng ai ngờ đi làm thử thách lại có thể giải quyết được chứ?

"Ta biết rồi, nó đang cắn nuốt sát nghiệt và âm khí trên người Đan Dương." Úc Yên hỏi A Tình: "Ngươi hỏi xem bây giờ Đan Dương cảm thấy thế nào, có khó chịu không?"

A Tình cũng không cạy được miệng Đan Dương, nhưng bây giờ hai người họ đã có cách giao lưu không giống người thường nên hắn có thể cảm thấy Đan Dương không khó chịu, thậm chí còn thấy thoải mái nữa.

"Hắn không khó chịu, trừ sát khí và sát nghiệt rất nhẹ nhàng." A Tình nói.

Úc Yên: "Tốt quá!" Cậu dùng ánh mắt cổ vũ mà nhìn quái thú, mong là nó ăn nhiều chút.

Nhưng quái thú nhỏ mới sinh không được bao lâu nên không thể ăn nhiều như thế, mới ăn một chút đã lại ợ một tiếng to.

Lúc này sét có đánh xuống cậu cũng mặc kệ, Úc Yên khởi động pháp bảo bảo vệ mọi người.

Kỳ lân con vừa nhiệt tình ăn sấm chớp xong cũng cuộn tròn dưới ô, có vẻ đã ăn đến rã rời rồi.

Úc Yên: "..."

Phía xa truyền đến âm thanh đánh nhau, động tĩnh rất lớn. Lúc này Úc Yên mới nhớ ra Đoạn Lâm còn đang đánh nhau cùng đám tu sĩ kia, nói không chừng bây giờ đã bị vây đánh.

Cậu phân phó A Tình: "Ngươi mau đi báo cho Đoạn Lâm đến đón chúng ta, nói rằng bảo vật đã đến tay." Cậu nhìn kỳ lân con bên cạnh.

A Tình nhìn động tĩnh kia cũng rất sợ hãi: "Ngươi bảo tên tay trói gà không chặt như ta đến gần vòng chiến sao?"

Úc Yên cạn lời, trước đây A Tình vốn là một mỹ nam lạnh lùng, hắn thay đổi rồi, không như trước kia nữa.

"Khụ, vậy để ta truyền âm cho hắn."

Một bên kia, vì thỏa mãn ham muốn nuôi thú của mèo con nhà mình mà Đoạn Lâm đánh mãi với các tu sĩ không thôi.

Đặc biệt là Cô Huyền Triệt kia, dường như hận hắn thấu xương, hắn cảm thấy thật buồn cười: "Rõ ràng năm đó chính các ngươi đã giam cầm ta, chẳng phải bản tôn phải hận ngươi thấu xương mới đúng sao?"

Bây giờ lại trách ngược hắn, trận chiến ấy hại Cô Chính Hạo sinh tâm ma, đến nay vẫn chưa thể chiến thắng tâm ma để xuất quan.

Nhưng Đoạn Lâm cũng không cảm thấy tự trách, bản lĩnh cả, hắn bị nhốt thì hắn chịu, Cô Chính Hạo cũng tự làm tự chịu thôi.

"Ta biết ngươi sẽ đến cản trở mà! Ngươi sợ phụ thân của ta xuất quan." Trong lòng Cô Huyền Triệt cuồn cuộn, khóe mắt như muốn nứt ra. Hắn chỉa kiếm vào ma tu bỗng nhiên hiện thân, cực kỳ phẫn nộ với ý đồ của hắn: "Nhưng có lẽ ngươi phải thất vọng rồi, ta nhất định phải đoạt được kỳ lân."

Hắn tấn công tới, vừa sắc bén lại nhanh chóng, cộng thêm uy lực của pháp bảo, nếu thật sự trúng một đòn này thì Đoạn Lâm cũng phải nếm chút đau khổ.

Không ngờ ma tu kia lại cười nhạo một tiếng, hầu như không thèm để ý, chiến đấu mà giống như là đang chơi đùa hắn.

Trừ ma vệ đạo chính là trách nhiệm của tu sĩ chính đạo, lúc này Cô Huyền Triệt đang chiến đấu với Đoạn Lâm thì các tu sĩ khác cũng nên tạm thời bỏ qua mâu thuẫn mà tiến lên giúp đỡ hắn.

Nhưng lực kêu gọi của Cô Huyền Triệt rõ ràng không bằng phụ thân hắn, ngoại trừ một vài tu sĩ tiến lên hỗ trợ thì các tu sĩ còn lại đều nhân cơ hội đi tìm kỳ lân con.

Điều này khiến Cô Huyền Triệt tức điên lên, tốt lắm, hắn sẽ nhớ kỹ mấy tên tu sĩ đó, nếu như có thể sống sót trong tay ma tu thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đoạn Lâm cũng thấy được những con cá lọt lưới đó, trong lòng hắn có hơi lo lắng cho mèo con. Không phải vì hắn không tin thực lực của mèo con mà hắn chỉ sợ những âm mưu quỷ kế của mấy tên tu sĩ đó sẽ lừa mèo con.

Nghĩ như thế, hắn liền nhân lúc chiến đấu với Cô Huyền Triệt mà đánh ra chiêu đánh lạc hướng rồi tiêu sái rời đi.

Cô Huyền Triệt thấy khó hiểu nhưng lập tức phản ứng lại, Đoạn Lâm đang đuổi theo mấy người kia.

Vậy nên hắn cũng đuổi theo.

Cô Huyền Triệt tận mắt nhìn thấy ma tu đi theo mấy người kia rồi trông như đang tìm kiếm cái gì đấy, còn có vẻ rất sốt ruột.

Hắn đang tìm cái gì?

Cũng không giống như đang tìm kỳ lân.

Cô Huyền Triệt bỗng nhớ tới cái gì đó, đúng rồi, con mèo trắng.

Con mèo trắng luôn đi theo Đoạn Lâm không có ở đây, Cô Huyền Triệt hiểu rõ rồi cười lạnh, sau đó hắn dùng truyền âm ra lệnh: "Nếu các ngươi nhìn thấy một con mèo trắng thì bắt nó lại."

Mèo trắng?

Lúc này Úc Yên đã truyền âm cho sen hốt phân: "Đoạn Lâm Đoạn Lâm, ta tìm được kỳ lân rồi, mau tới hang đá cao nhất ở phía Đông tìm bọn ta."

Trên mặt đất toàn là sương mù xám xịt, Úc Yên nhìn xung quanh rồi nhắm thấy một nơi thích hợp.

"Bên này nè!"

Mèo trắng mũm mĩm đi đầu, sau lưng là kỳ lân trông như chó con, hai thanh kiếm đi sau cùng. Một đám không phải người xếp hàng thẳng tắp, chạy hồng hộc như bay lên đỉnh núi.

Nơi cao luôn khiến người ta chú ý, không thể không nói quyết định này của Úc Yên có chút rêu rao.

Đúng lúc Cô Huyền Triệt cũng thấy được cảnh tượng quỷ dị kia, hắn đoán thân ảnh trắng tinh kia chính là mục tiêu tìm kiếm của ma tu. Hắn lập tức cười lạnh một tiếng rồi bay đi.

Đương nhiên là hắn không hề đi nghịch mèo mà hắn đánh ra một đòn toàn lực, thế này cũng đủ đánh cho toàn bộ hang đá thành mảnh vụn.

Nhưng Cô Huyền Triệt vừa nổi lên sát tâm là Đan Dương thân kinh bách chiến đã cảm giác được nguy hiểm.

Có người muốn công kích hang đá chỗ bọn họ.

Không biết lượng sức mình.

Thanh kiếm cổ xưa lập tức che chắn phía trước, ngàn vạn kiếm ý lạnh lẽo san sát nhau giống như Vạn Kiếm Trận.

Kỳ quan này khiến mọi người chú ý.

Người Kiếm Tông ngạc nhiên hô một tiếng: "Là kiếm trận của tông môn chúng ta!"

Chiêu này là do Trảm Thiên khai sáng, lưu truyền đến nay đã không còn bao nhiêu kiếm tu có thể dùng, ngay cả ở Kiếm Tông cũng chỉ có vài vị trưởng lão có thể khống chế.

Nhưng lúc này thanh kiếm kia lại tự mình dùng Vạn Kiếm Trận.

Không khó nhận ra đó là kiếm Đan Dương.

Kiếm trận vừa phát ra, một thân ảnh huyền y đã phi đến.

Bây giờ Đoạn Lâm và Đan Dương đều ở đây, để xem ai còn hành động thiếu suy nghĩ?

Bỗng ai đó hô lên một tiếng: "Kỳ lân! Bọn họ lấy được kỳ lân rồi!"

Mọi người biến sắc, trông rất khiếp sợ, sao kỳ lân lại có thể bị ma tu bắt đi được?

Vậy chẳng khác gì hổ thêm cánh chứ, sau này càng khó bắt lấy hắn.

"Đoạn Lâm, giao kỳ lân ra đây!" Cô Huyền Triệt vốn định nổ tung cái hang đá kia rồi rời đi, bởi vì mục tiêu chính của hắn là kỳ lân.

Nhưng không ngờ kỳ lân lại ở trong tay đối phương.

Chiêu thức đã chuẩn bị xong treo trên đầu bọn họ, nếu đánh xuống thì chắc chắn sẽ kinh thiên động địa.

"Muốn đánh thì cứ đánh, bớt nói nhảm." Y phục Đoạn Lâm tung bay trong gió, ống tay áo bị thổi lên làm lộ cả cánh tay, bên trên còn có ma khí quanh quẩn. Thậm chí cả nắm tay cũng biến thành móng dã thú, trông cực kỳ đáng sợ.

Úc Yên trợn tròn mắt rồi nhìn móng vuốt của mình, đều là móng vuốt mà sao lại khác biệt lớn vậy chứ?

"Hừ!" Trước đó Cô Huyền Triệt đã tụ lực tạo ra chiêu đầu, chính là sát chiêu hắn cực kỳ vừa lòng nên vừa nghe vậy đã không chút do dự mà đánh một kích toàn lực.

Tu sĩ chính đạo khác cũng tung ra sát chiêu của mình, đồng loạt công kích hang đá kia.

Kiếm trận mà Đan Dương phát ra hiện ánh sáng vàng kim, mà ma khí của Đoạn Lâm thì màu hắc ám, màu vàng và màu đen hợp lại tạo nên một khung cảnh quỷ dị.

"Ta cũng tới!" Úc Yên lắc mình biến thành hình người, cậu cầm dù tiến lên cống hiến một chút sức lực nhỏ bé.

Meo Meo cũng tạo lá chắn chống địch.

Toàn bộ tinh anh của Lăng Tiêu động đều đã lên sàn.

Kỳ lân ngồi tại chỗ cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó theo bản năng mà phun quả cầu điện về phía kẻ địch.

Nhưng mà nó còn nhỏ nên quả cầu điện này không lớn là bao.

Việc Vạn Cốt Quật xảy ra đại chiến truyền ra ngoài đưa tới không ít tu sĩ, rất có thể sẽ biến thành cuộc bao vây trừ ma.

Úc Yên co được dãn được, thấy tình thế không ổn thì bảo với mọi người: "Tương lai còn dài! Không đánh nữa, nếu không là ta bị diệt đó!"

Những người này đã bao vây diệt ma mà còn đánh từ xa, như vậy thì ai dám đánh với bọn họ chứ?

Nếu là trước đây thì Đoạn Lâm tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lâm trận bỏ chạy, dù cho địch không lại hắn cũng sẽ tiếp tục chiến đấu.

Nhưng lúc này không giống, đúng như mèo con nói, ai muốn nghe mấy tên tu sĩ này khua môi múa mép chứ?

Chiếm lợi xong rồi đi là được rồi.

"Ừm." Đoạn Lâm mang theo mèo con nên cứ lo tới lo lui, không thể tung hết sức. Nếu hôm nay chỉ có mình hắn đi thì nhất định sẽ không để mấy tên tu sĩ này dễ chịu: "Nếu ngươi đã lấy được kỳ lân thì chúng ta đi thôi."

Có đánh nữa cũng vô ích.

Các tu sĩ chính đạo cũng không ngờ Đoạn Lâm lại đột nhiên đào tẩu, họ chưa từng nghe nói Đoạn Lâm sẽ đào tẩu giữa trận.

Nhưng hắn thật sự đã trốn đi.

Chờ đến lúc bọn họ muốn đuổi theo đã không kịp nữa, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, tức giận mắng ma tu là rùa đen rụt đầu, vậy mà lại lâm trận chạy thoát!

Nhưng mà... mắng thì mắng chứ bọn họ cũng biết trận đấu vừa rồi là họ ỷ mình người đông thế mạnh chứ cũng không trên cơ gì, đánh tiếp chỉ sợ là giết địch một ngàn mà tổn hại tám trăm.

Tức hơn cả chính là Cô Huyền Triệt, kỳ lân bị mang đi thì phụ thân hắn phải làm sao bây giờ?

"Chưởng môn bớt giận, người đi của ở lại, đến tông môn bọn họ lấy là được." Một tu sĩ Viêm Thiên tông bảo: "Truyền tin tức này ra ngoài thì dù cuối cùng chúng ta không đoạt được kỳ lân thì ma tu kia cũng đừng hòng có được."

"Kỳ lân nhất định phải thuộc về ta." Cô Huyền Triệt lạnh lùng nói: "Không cần truyền tin tức, nay đã khác xưa, danh tiếng phụ thân ta đã không được việc và bọn họ cũng sẽ không nghe lệnh ta."

Trong lòng hắn biết rõ sự thay đổi đó.

Từ trước đến nay, Tu Chân giới luôn là cường giả vi tôn, đã không có thực lực thì sẽ không ai nghe lệnh.

Nhưng một khi loại trân bảo như kỳ lân hiện thế thì làm sao có thể giấu nhẹm tin tức được?

Rất nhanh, tu sĩ trong thiên hạ sẽ biết Đoạn Lâm đã đoạt lấy kỳ lân.

Bọn họ sẽ nghĩ thế nào?

Họ có muốn cũng biết là mình lấy không nổi.

Dù có cơ duyên xảo hợp lấy được thì cũng sẽ bị Viêm Thiên tông lấy mất. Ai mà không biết Viêm Thiên tông sớm đã xem kỳ lân là vật của mình, không cho phép người khác chiếm lấy.

Có không ít người ngầm cảm thấy da mặt Viêm Thiên tông quá dày.

Người khác giúp đỡ, họ chiếm chỗ lợi, nào có chuyện tốt như vậy?

Vậy nên lúc này nhất định sẽ không có ai giúp đỡ Viêm Thiên tông. Viêm Thiên tông bây giờ đã không còn là Viêm Thiên tông của lúc trước nữa, Cô Chính Hạo có thể thuận lợi xuất quan không còn không biết được.

Thứ hai là dường như Đoạn Lâm đã hoàn toàn thay đổi, sau khi ra ngoài cũng không gây sóng gió gì.

Nghe nói gần đây mới mua hai ngọn núi rồi thành thật nuôi động vật ở trên núi.

Nếu hắn không làm chuyện xấu thì tu sĩ chính đạo cần gì phải hao tổn binh tướng mà đi diệt trừ hắn chứ.

Còn nữa, hiện tại không ai có thể tập hợp mọi người lại. Các tông môn chính đạo bây giờ đa số đều là thân ai nấy lo, không ai quan tâm đến nhau.

Thời đại vạn người một lòng kia đã qua.

Tu sĩ hiện tại đều coi trọng lợi ích cá nhân hơn.

Mà tại thời điểm này lại có một tông môn phát lệnh triệu tập: Nguyện ý thu nhận yêu tu trong thiên hạ, mặc kệ tư chất thế nào, lai lịch ra sao, chỉ cần không phải kẻ đại gian đại ác thì tông môn bọn họ sẽ che chở và giúp đỡ.

Một loại lệnh bài gọi là Meo Meo Vô Địch cũng được truyền ra ngoài, nếu có được tấm lệnh bài này thì có thể nhờ Meo Đại Vương ra tay giải quyết vấn đề của mình.

Tu sĩ thiên hạ khịt mũi coi thường, cái gì đây?

Chưa nói đến có thể tin hay không, nhưng đây chính là hy vọng cho những yêu tu đang cùng đường.

-o0o-

Aly: Bị môn Văn quất cho tan nát rùi :'>