Ma Tôn Hắn Có Mèo

Chương 58: Trao đổi.



Vì sao yêu tu cùng đường lại không đến Vạn Yêu Cốc?

Vạn Yêu Cốc cũng không phải là nhà từ thiện, cứ cho đi mà không nhận lại, tưởng bao ăn bao ở à?

Chỉ vì có gương mặt xinh đẹp? Đúng là tưởng bở.

Núi Đầu Mèo thì không giống, đây là một tông môn trên đà phát triển, đang chiêu binh mời mã. Thoạt nhìn bọn họ có vẻ giàu kếch sù, không thiếu linh thạch.

Yêu tu thường ngày ngồi ven đường cũng bị người khác đá một cái nhưng khi đến núi Đầu Mèo lại được xem là bảo bối sao?

Vậy tất nhiên phải vượt đường xa đến gia nhập rồi.

Có động phủ sạch sẽ, đồ ăn sung túc, còn có lão sư được mời từ Phượng Minh tông đến giảng bài cho nghe nữa.

Tin này mãi về sau mới được chứng thực, Tu Chân giới nổi lên một làn sóng: Người nào muốn đi lối tắt thì hãy đến Núi Đầu Mèo bái Đại Vương.

Úc Yên rất thích nghe ngóng, nói thế nào nhỉ, việc này cứ như khui túi mù vậy. Lúc cậu nhàm chán không có việc gì làm thì cứ hỏi: "Hôm nay có yêu nào tới vậy? Lại đây ta xem nào."

Tiểu yêu đưa yêu mới đến còn dặn dò lúc trên đường rằng không cần biến thành hình người, Đại Vương thích ngắm thiên tính của chúng ta hơn, có lông lộ lông mà có vảy lộ vảy.

Yêu mới nghe theo lời nhắc, sau khi mang tâm trạng nơm nớp lo sợ đi gặp Đại Vương, quả nhiên cậu yêu thích hắn không buông tay, nào là độ cong này thật hoàn hảo, đẹp đẽ sắc bén này nọ.

Yêu quái có vẻ ngoài kỳ quái hai mắt rưng rưng: Trên thế giới này không thiếu khuyết điểm, chỉ là thiếu đôi mắt nhìn nhận khuyết điểm!

Lên núi sẽ được sống yên ổn, tin tức này hầu như đã được xác nhận nên yêu tu dưới tầng chót lại có thêm một đường lui.

Tiếp theo là xác nhận lệnh bài Meo Meo.

Úc Yên: Tại sao vẫn chưa có người nào mang lệnh bài tới tìm trẫm?

Trong trận chiến Vạn Cốt Quật, cậu cảm thấy mình biểu hiện khá tốt, hẳn là giang hồ phải bắt đầu có truyền thuyết rồi mới đúng chứ?

A Tình: Ngươi chỉ mang dù ra múa vài cái mà thôi.

Úc Yên: Nói bậy!

Cậu còn lấy được kỳ lân nữa đó, chẳng lẽ đây không phải là công lao lớn sao?

Kỳ lân ở trên núi mấy ngày, dùng mắt thường cũng có thể thấy nó to hẳn ra, mà đồ nó ăn rất kỳ quái.

Cứ đói bụng là liền đuổi theo Đan Dương, hệt như con nít đuổi theo vú em vậy. Một ngày phải la mấy lần, không cho ăn là lại kêu gâu gâu.

Úc Yên giật mình: Đây là chó con hả?

Vú em Đan Dương thảm thật đó, cậu thật sự sợ Đan Dương bị hút khô rồi...

Ngoại trừ ăn mấy thứ kỳ quái thì thoạt nhìn kỳ lân cũng không khác động vật bình thường là bao. Cả ngày ở trong Lâu Meo Meo mà chọc gà đuổi chó, không phải rượt cái này thì chính là rượt cái kia.

Nó dùng một tốc độ kinh người mà làm quen với tất cả mọi người, bất kể tuổi tác.

Yêu tu hơi xinh đẹp một chút đều chơi cùng nó, là vì họ chưa biết thân phận của tiểu kỳ lân.

Úc Yên cảm thấy không cần phải công bố, một khi công bố nó sẽ bị đối xử khác, vẫn nên cho đứa nhỏ một tuổi thơ hoàn chỉnh đi.

Thật buồn cười, Núi Đầu Mèo xem kỳ lân như chó mà nuôi, còn những tu sĩ muốn kỳ lân ở bên ngoài thì lại ngủ không yên.

Hắn không lường được sức mạnh của Đoạn Lâm, với sức mạnh của hắn thì đứng nói tới việc đến đòi lại kỳ lân, có thể sống sót trở về hay không đã là chuyện đáng nói rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cô Huyền Triệt liền đi tìm Thẩm Liêm Qua để hỏi vì sao từ sau khi ra khỏi nơi vô chủ thì tính tình hắn lại thay đổi lớn như thế.

Trước kia người này là kẻ địch lớn nhất của hắn, Cô Huyền Triệt luôn cho rằng Thẩm Liêm Qua sẽ trở thành tông chủ đời kế tiếp của Kiếm Tông.

Không chỉ có địa vị thanh danh ngang bằng hắn mà còn sẽ tranh giành người thương với hắn.

Không ngờ Thẩm Liêm Qua lại đoạn tuyệt Linh Gia một cách dứt khoát như thế, thậm chí còn không nhìn mặt y.

"Người tìm ta có việc gì à?" Mối quan hệ trước đây của Thẩm Liêm Qua và Cô Huyền Triệt ít nhiều gì cũng coi là tình địch cho nên mỗi lần gặp mặt đều cạnh tranh lẫn nhau, nhưng hiện tại lại thành mối quan hệ cùng lứa bình thường nên hắn rất bình tĩnh.

Đúng là loại bình tĩnh làm người khác nghi ngờ, Cô Huyền Triệt hỏi: "Thẩm đạo hữu, gần đây ngươi tu Vô Tình đạo à?"

Ngoại trừ cái này thì hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Thẩm Liêm Qua hiểu rõ ý của hắn nên từ tốn nói: "Ta chỉ là không si tình như ngươi thôi, Cô đạo hữu."

Đó là di tình biệt luyến* bình thường.

*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Mà không biết người khiến Thẩm Liêm Qua di tình biệt luyến là ai?

Tuy Cô Huyền Triệt tò mò nhưng lại không hỏi, lần này hắn đến vì có chuyện: "Thẩm đạo hữu có biết kỳ lân đã xuất thế hiện đang nằm trong tay Đoạn Lâm không?"

Nghe thấy cái tên Đoạn Lâm, đôi mắt bình tĩnh của kiếm tu mới hơi dao động, bởi vì hắn nhớ tới con mèo trắng của đối phương, và con mèo đó lại có một gương mặt cực giống cố nhân.

Cô Huyền Triệt nói thẳng, hắn mong là Thẩm Liêm Qua sẽ cùng hắn lên Núi Đầu Mèo đòi lại kỳ lân. Đây chính là một mũi tên trúng ba con nhạn, vừa có thể cắt giảm lực lượng của ma tu mà hai nhà đều có thể được lợi.

"Chỉ cần giúp được phụ thân ta xuất quan thì sau này ta sẽ giao kỳ lân cho Kiếm Tông, từ nay về sau vĩnh viễn thuộc về Kiếm Tông." Cô Huyền Triệt hứa hẹn.

Hắn cho rằng mình đã đưa ra ích lợi đủ lớn, Thẩm Liêm Qua nhất định sẽ đáp ứng vì Kiếm Tông.

"Xem ra ngươi cũng biết rồi. Mèo trắng kia có được một thanh kiếm của Kiếm Tông các ngươi, nghe nói là truyền thừa từ tiền bối Trảm Thiên. Vậy thì cũng coi như là có chút liên quan đến các ngươi, hẳn là có thể nói hai ba câu với nó." Cô Huyền Triệt nói.

Nhưng hắn không ngờ Thẩm Liêm Qua đã sớm đắc tội cả chủ và tớ bọn họ, đối phương nghe hắn nói mới là lạ.

Nhưng Thẩm Liêm Qua lại bị ma xui quỷ khiến mà đáp ứng. Hắn biết mình không phải vì kỳ lân mà cũng không phải vì Kiếm Tông.

Hắn chỉ là muốn đi nhìn một chút...

Nhưng ma tu kia thật sự bảo vệ rất gắt, cũng có khả năng cao là phải thất vọng mà về.

Nhưng dù thế nào thì Thẩm Liêm Qua cũng đã đồng ý rồi.

"Cô đạo hữu, mời."

Bỗng Cô Huyền Triệt nảy ra suy nghĩ kỳ lạ: "Bên vùng đất đó có Thiên Cơ Các, chi bằng chúng ta hợp sức với Thiên Cơ Các đi."

Nhưng vậy là phải chia đi một chút lợi ích, hắn sợ Kiếm Tông không đồng ý.

Không ngờ Thẩm Liêm Qua lại cười lạnh nói cho hắn một tin: "Thiên Cơ Các sớm đã là đồng minh của bọn họ rồi, nếu không thì ngươi nghĩ rằng..."

Cô Huyền Triệt ngẩn ra, sau đó nghĩ lại cũng đúng, Thiên Cơ Các chính là thủ lĩnh của mảnh đất đó, không có họ ngầm đồng ý thì sao cái tông môn kỳ quái kia có thể xuất hiện được chứ.

"Thẩm đạo hữu, rốt cuộc trong nơi vô chủ đã xảy ra chuyện gì?"

Vì sao trong một đêm lại giống như thay đổi toàn bộ như vậy?

Có người đã đi hỏi những người ra khỏi nơi vô chủ nhưng ai cũng giữ kín miệng và lộ ra vẻ mặt phức tạp, giống như Thẩm Liêm Qua hiện tại.

Muốn nói lại thôi, nhưng lại như không biết nói từ đâu.

Điều này càng làm người khác sốt ruột, muốn tìm hiểu đến cùng.

"Ngươi có từng gặp con mèo Đoạn Lâm nuôi chưa?" Thẩm Liêm Qua nói bóng nói gió.

Cô Huyền Triệt không hiểu vì sao hắn lại nhắc đến mèo nên trầm ngâm nói: "Gặp rồi, sao vậy?"

Đó chỉ là một con mèo trắng bình thường, có lẽ đã tu luyện thành hình người, tu vi cũng không thấp, nhưng chỉ có vậy thôi.

"Cô đạo hữu đã thấy hình người của nó chưa?" Thẩm Liêm Qua hiểu rõ, trên mặt lại lộ vẻ muốn nói lại thôi, vẻ mặt phức tạp không biết nói từ đâu, hắn chỉ nói: "Vậy để xem thử lần này ngươi có gặp may hay không."

Theo Thẩm Liêm Qua biết thì con mèo kia không thích lộ hình người, hầu như đều thích ở dạng mèo mà nằm trong lồng ngực ma tu.

Ma tu kia cũng thật thương nó, có thể nói là muốn gì chiều nấy.

Nhưng Thẩm Liêm Qua nghĩ rằng nếu hắn cũng có được một con mèo như vậy thì chỉ sợ cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà cho nó những thứ tốt nhất.

Nơi thành trấn phồn hoa dưới chân núi, các tu sĩ đến từ những tông phái khác nhau kéo đến không ngừng.

Hai vị tu sĩ ngoại lai khí phách hiên ngang hướng đến nơi tập trung nhiều tu sĩ để hỏi thăm tìm tức, vừa hay người họ hỏi chính là Nhạc Trạm. Hồ ly này nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hành sự dưới mí mắt của Meo Đại Vương là tốt nhất.

Như vậy thì bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì đó thì y cũng có thể lập tức báo lên.

Nhạc Trạm thấy có hai vị tu sĩ ngoại lai tu vi cao thâm hỏi về Núi Đầu Mèo thì lạnh mặt nói: "Lại tới bái phỏng Núi Đầu Mèo à, gần đây nơi đó rất náo nhiệt, hơn nữa nhóm các ngươi đã là lượt thứ ba trong hôm nay rồi."

Cô Huyền Triệt và Thẩm Liêm Qua nhìn nhau, gần đây họ cũng nghe thấy lệnh triệu tập kia.

Thì ra là có nhiều người như vậy.

"Muốn đi thì nhanh lên, mua chút quà tặng nữa. Nhìn các ngươi ăn mặc như này thì hẳn cũng không phải là đến để tìm kiếm sự che chở, mang chút quà lên tặng thì Meo Đại Vương sẽ rất vui." Nhạc Trạm đang ám chỉ họ mua đồ, mua càng nhiều càng tốt.

Chủ cửa hàng: "Đúng đúng, trước đây có một tu sĩ chi rất nhiều tiền mua quà ở tiệm ta, Meo Đại Vương vui đến mức tự mình đi tiếp hắn!"

Cửa hàng cách vách: "Còn có ta nữa này, đồ chỗ ta toàn là món Meo Đại Vương thích nhất! Muốn gặp Meo Đại Vương thì nên mua đồ chỗ ta này!"

Cửa hàng đối diện cũng hét to: "Nhìn qua đây này, Meo Đại Vương thích ăn đào nhất."

"Meo Đại Vương thích đồ chơi nhất!"

"Meo Đại Vương thích đồ ăn chay nhất, cửa hàng ta còn có thể đóng gói!"

Hai vị đại năng chỉ cần kể tên cũng khiến mọi người khiếp sợ đang yên lặng hoang phí không ít tiền. Tuy bọn họ biết có vài cửa hàng là bịa chuyện, nhưng lỡ như thật thì sao?

Dùng vũ lực đòi lấy hiển nhiên không phải là cách tốt nhất, sau khi hỏi thăm tin tức về sự tích của vị Meo Đại Vương kia, họ cảm thấy có thể ra tay từ vị đó.

Trong khi hai người này đang mua đồ ở cửa hàng, Nhạc Trạm đã sớm gửi mật báo. Căn cứ vào mô tả tỉ mỉ của hắn, Úc Yên lập tức nhận ra thân phận của hai người kia.

Bọn họ tới đây làm gì?

Úc Yên nhìn thoáng qua kỳ lân bên cạnh đang cắn đuôi mình, cậu lập tức nhấc chân đá ra, kỳ lân nhỏ bay xa hơn 10 mét y như trái bóng.

Cả người nó đều là vảy nên sẽ không dễ bị thương, từ trước đến nay Úc Yên đều không khách khí với nó.

Kỳ lân thích gặm đuôi, thật là phiền quá đi!

Sớm biết thế thì lúc trước đã không ôm về, cho ai thì cho đi.

Một đám tiểu yêu nhao nhao đến báo: "Đại Vương, Đại Vương, có hai người mang theo rất nhiều lễ vật đến bái phỏng."

Sau đó là hàng dài quà tặng, nào là tiên quả, thịt tươi, đồ chơi, pháp bảo!

Trường hợp rất là náo nhiệt, tựa như trong nhà dưỡng mấy chục chỉ sủng vật, sau đó chủ nhân hô một tiếng ăn cơm.

Khung cảnh thật náo nhiệt, giống như trong nhà nuôi mấy chục thú cưng, khi chủ nhân hô một tiếng ăn cơm là bu lại vậy.

Nhiều quà như vậy, Úc Yên thích.

"Đi xem sao!" Cậu vừa nhấc chân thì lại bị một con kỳ lân bám vào, có lắc thế nào cũng không rớt xuống!

Bởi vì vội vã ra ngoài xem lễ vật nên cậu mặc kệ.

Cô Huyền Triệt và Thẩm Liêm Qua kiên nhẫn đứng ở cửa, vừa rồi có tiểu yêu thăm dò liếc nhìn bọn họ một cái rồi lui về báo tin.

Bọn họ nghe thấy âm thanh sột soạt bên trong, hiển nhiên có rất nhiều rất nhiều tiểu yêu. Họ không khỏi xấu hổ, ngày thường đám tiểu yêu đó cũng không có quy củ, tụ tập lộn xộn khắp nơi như vậy sao?

Cánh cửa hình nấm khiến người khác khó chịu cuối cùng cũng mở ra lần nữa, bỗng bọn họ nhìn thấy một con mèo trắng lông xõa tung đang đi đến trước mặt bọn họ.

Lúc này sau chân nó còn có một con... Tại sao lại trông giống kỳ lân như vậy?

"Ngại quá, khiến các ngươi chê cười rồi." Úc Yên nương theo ánh mắt của họ mà nhìn xuống chân mình, cậu tập tức nhấc chân đạp lên mặt kỳ lân khiến nó lăn đi: "Đồ ngu ngốc! Mau đứng lên."

Cô Huyền Triệt dại ra một chút, trái tim đập thình thịch: "Cho hỏi, đây là kỳ lân sao?"

Úc Yên ngẩng đầu, cậu nhớ người này, trước đó hắn đã dùng đại chiêu mà đánh bọn họ. Nhưng mà khi đó hai bên đang đối địch nên đánh đến người chết ta sống là chuyện bình thường.

"Không sai, chính là con kỳ lân mà các ngươi không cướp được." Úc Yên hào phóng thừa nhận, cậu lại đạp kỳ lân một cái: "Sao, hai vị đến vì muốn đem nó đi sao? Vậy chỉ sợ là không được rồi, nó đã nhận chủ, dù cho các ngươi có ôm đi được cũng không nuôi nổi nó."

Cô Huyền Triệt đang tính nói gì đó thì Úc Yên lại nói tiếp: "Ngươi có biết nó ăn cái gì không?"

Ánh mắt hai vị tu sĩ chợt lóe, đương nhiên là họ biết rồi, kỳ lân ăn thịt người.

Thẩm Liêm Qua không tin nổi mà nhìn Úc Yên, hắn không tin yêu tu cứu mạng hàng tá tu sĩ ở nơi vô chủ lại cho kỳ lân ăn thịt người mỗi ngày: "Ngươi cho nó ăn tu sĩ sao?"

Cảm thấy đối phương đang chỉ trích, Úc Yên bĩu môi: "Ngươi đừng có ngậm máu phun ngươi, ta dùng âm khí để nuôi nó. Hừ, các ngươi cái gì cũng không biết mà còn muốn nuôi kỳ lân."

Hai người thấy cậu hào phóng tiết lộ đáp án thì trong lòng thầm nghĩ quả nhiên mèo con dễ lừa hơn Đoạn Lâm, xem ra xuống tay với cậu là quyết định sáng suốt.

"Meo Đại Vương dạy phải, vậy bây giờ bọn ta đã biết cách nuôi kỳ lân rồi, xem ra đã có tư cách nuôi nó..." Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cô Huyền Triệt bỗng duỗi tay bắt lấy kỳ lân đang nằm ăn vạ trên mặt đất.

Nhưng hắn bỗng nhiên giật mình vì đã quên mất ở đây còn có một thanh kiếm.

Đối phương cảm nhận được động tác của hắn thì lập tức phóng sang đây, không khí nháy mắt liền trở nên giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ!

"Cô đạo hữu!" Thẩm Liêm Qua bắt lấy tay hắn, nhanh chóng kéo hắn lại, lúc này mới xem là đã hóa giải nguy cơ.

"Xin lỗi." Thẩm Liêm Qua lập tức giải thích với Meo Đại Vương đang xù lông: "Xin đừng trách, Cô đạo hữu chỉ vì sốt ruột muốn cứu phụ thân nên mới vậy, con kỳ lân này rất quan trọng đối với hắn."

Hắn biết con mèo này rất thiện lương nên liền khẩn cầu: "Tiểu Miêu đạo hữu, không biết là bọn ta mượn kỳ lân một chút được không, khi xong chuyện bọn ta nhất định sẽ trả lại."

"Đừng gọi thân thiết như vậy, gọi ta là Meo Đại Vương." Úc Yên nghĩ thầm: 'Khỉ gió, giọng điệu y như đang lừa con nít vậy, chẳng phải lúc nãy ở dưới chân núi hỏi thông tin của ta rất nhiệt tình sao?"

Úc Yên lộ vẻ nghi hoặc: "Đúng rồi, có phải phụ thân của vị Cô đạo hữu này là người đã nhốt chúng ta vào Tiên Nhai đế không?"

Hai người đứng ở cửa: "..."

Tình hình có hơi bất ổn, ma tu kia chắc chắn đã nói rất nhiều điều xấu về chính đạo với con mèo này.

"Sao không nói gì hết?" Úc Yên chớp mắt: "Á à, chắc chắn các ngươi đang nghĩ rằng thì ra ta không dễ lừa đến thế nhỉ." Nói đến đây, cậu hung hăng nhảy lên đầu của một con tuần lộc, cái sừng lớn của nó khiến cậu trông cực kỳ quyền lực!

Cậu chửi ầm lên: "Đồ tu sĩ chính đạo không biết xấu hổ! Chính mình làm ra chuyện đó mà còn dám tới đây nhờ ta giúp đỡ, nghĩ ta là đồ ngốc hả? Ta hiếm lạ gì lễ vật của các ngươi chứ? Còn không mau cầm về rồi cút đi!"

Cô Huyền Triệt và Thẩm Liêm Qua bị mắng đến mức mặt lúc xanh mặt đỏ, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử*, từ nhỏ đã được người khác nâng niu, nào từng bị ủy khuất như này chứ?

*Thiên chi kiêu tử: đứa con của trời, ý chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.

Nếu không phải để cứu phụ thân thì Cô Huyền Triệt đã sớm vung tay đánh nhau rồi, cần gì phải đứng đậy nén giận và nhìn sắc mặt của một con mèo chứ.

"Meo Đại Vương bớt giận, không biết phải như thế nào thì Meo Đại Vương mới chịu nhượng bộ nhỉ? Có gì cứ việc nói ra, nếu Cô mỗ làm được thì chắc chắn sẽ dùng hết sức để giúp đỡ."

"Mèo con, đừng nghe hắn hoa ngôn xảo ngữ*." Một âm thanh vang đến từ xa, chữ cuối vừa dứt thì ma tu đã tới.

*Hoa ngôn xảo ngữ: biết khéo lấy lòng người khác bằng những lời lẽ dễ nghe nhưng không thật.

Hắn sờ mèo trắng trên đỉnh đầu tuần lộc, không coi bọn họ ra gì mà nói: "Tu sĩ chính đạo rất mưu mô xảo trá, miệng lưỡi giả dối."

Úc Yên cọ vào tay đại ma đầu phát ra tiếng sột soạt, cậu rầm rì nói: "Ta biết họ không đáng tin, đều là một đám rác rưởi! Nhưng mà..."

Cậu nhìn Cô Huyền Triệt rồi nói: "Muốn cứu phụ thân ngươi thì cũng được thôi, nhưng ngươi phải giúp ta một chuyện cái đã. Nếu ngươi làm được thì ta sẽ tự mình mang kỳ lân đến giúp phụ thân ngươi xuất quan."

Cô Chính Hạo sớm muộn gì cũng sẽ xuất quan, dù có kỳ lân giúp đỡ hay không thì ông vẫn sẽ tấn chức thành công. Chi bằng bây giờ uy hiếp Cô Huyền Triệt để lợi dụng hắn giúp cậu làm việc, chẳng phải là quá hoàn hảo hay sao.

Cô Huyền Triệt sợ ma tu ngăn lại nên lập tức đáp ứng: "Được, giúp chuyện gì?"

Đoạn Lâm nhíu mày, đang tính ngăn cản nhưng hắn lại thấy kỳ lân bò lên tới lưng tuần lộc đang gặm đuôi mèo con.

Hừ, ngu ngốc bất tài như thế, tiễn đi cũng được.

-o0o-

Aly: Vô cái lâu này là bị giáng chức từ động vật quý hiếm cần bảo tồn cấp quốc gia xuống thành chó liền 🐕

Mấy tuần nay mọi người hong thấy tui thì có sợ tui drop hong :> Hong phải đâu, do W máy tui bị lỗi quài nên tới giờ mới vào đăng chương được ấy ಥ_ಥ