Mách Trước, Yêu Sau

Chương 7



Chu Thừa Uyên thấy vậy liền thôi, mở sách giáo khoa ra ý bảo tôi hoàn hồn.

Khác với động tác thô lỗ của Chu Kỳ, anh ta nhẹ nhàng hơn nhiều, nhưng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

"Anh lật quá một trang rồi."

Tôi không nhịn được khẽ nhắc nhở: "Nhẹ thôi, đừng làm nhàu."

Chu Thừa Uyên ra vẻ nghiêm trọng gật đầu: "Ừ ừ, biết rồi biết rồi."

Sau đó, roẹtttt—

Tôi đã bảo là tôi và đàn ông nhà họ Chu khắc nhau mà!

Sách của tôi!

11

Hai tiết học liền trôi qua, tôi lo lắng thấp thỏm đến khổ sở.

Ngoài vấn đề về sách, còn một chuyện quan trọng hơn nhiều.

Đó chính là Chu Kỳ.

Bình thường cậu ta toàn đi học muộn, sớm nhất cũng phải đến giờ thể dục giữa giờ mới tới lớp.

Nhưng hôm nay mọi chuyện lại lạ thường.

Trời biết, lúc cậu ta gõ cửa xin vào lớp, đã làm bao nhiêu người há hốc mồm kinh ngạc.

Cậu ta thậm chí còn đi vào từ cửa chính!

Chu Kỳ đắm mình trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, mặt mày khó chịu, trừng mắt nhìn tôi.

"Hừ."

Trong số những người có mặt, chỉ có Chu Thừa Uyên là không bị ảnh hưởng, anh cười híp mắt vẫy tay.

"Chào."

Hiệu quả rõ rệt, ừm, nhưng lại là hiệu ứng ngược.

Chu Kỳ ngồi ở hàng sau, ánh mắt nhìn sang tôi càng thêm lạnh lẽo.

Tôi bứt rứt như ngồi trên đống lửa, không nhịn được chọc chọc vào cánh tay của Chu Thừa Uyên bên cạnh.

"Mặc kệ anh là anh trai gì, anh quản lý cậu ta được không?"

Chu Thừa Uyên tay phải chống cằm, tay trái viết chữ. Vừa vặn, tay tôi và tay anh chạm vào nhau ở giữa bàn.

Tay áo đồng phục rộng thùng thình chồng chất lên nhau, gần như không có kẽ hở.

Anh liếc nhìn mấy cái, không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng khẽ cong lên, rồi nói được.

"Đừng sợ, lát nữa tan học tôi sẽ dạy dỗ cậu ta."

Chu Thừa Uyên hạ thấp giọng, tôi phải ghé sát lại mới nghe rõ.

Dù sao thì đây cũng coi như một lời hứa, cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không, với bộ dạng hiện tại của Chu Kỳ, e rằng tôi sẽ không được yên ổn.

Ý nghĩ xấu linh nghiệm ngay lập tức. Chuông tan học vừa reo, Chu Kỳ đã lao tới.

Cậu ta vỗ mạnh một cái xuống bàn, lực mạnh đến mức mọi thứ dường như đều dịch chuyển một chút.

"Đừng có giở trò ở đây, ra ngoài nói chuyện."

Chu Thừa Uyên duỗi người một cái, bình thản lên tiếng.

Tôi im lặng đứng xem, đang định thầm vỗ tay tán thưởng trong lòng thì cánh tay dài của anh hạ xuống, đặt lên gáy tôi.

"Ơ? Tôi cũng phải đi sao?"

Tôi yếu ớt hỏi, ánh mắt của hai người đàn ông nhà họ Chu đồng loạt nhìn sang, đồng thanh nói:

"Đương nhiên rồi."

Chu Kỳ nghiến răng nghiến lợi, còn nụ cười của Chu Thừa Uyên lại càng thêm tươi.

Tôi tức giận, nhưng lại không thể nổi giận được, bị túm cổ áo lôi đi.

Vẫn là góc khuất dãy nhà học đó, vòi nước hỏng vẫn khô cạn.

Nhưng tôi lại hận không thể nó đột nhiên nổ tung, nhấn chìm tất cả mọi người, để không phải xấu hổ đối diện ở đây nữa.

Chu Kỳ giành nói trước tất cả, trực tiếp gọi tên tôi.

"Mạnh Noãn."

Cậu ta nhìn xuống tôi từ trên cao, rồi hỏi:

"Cậu sợ tôi?"

12

Tôi ngẩng đầu.

Chu Kỳ đứng ngược sáng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối. Ánh mắt cậu ta như có rắn độc, giống như sợi dây thừng thô ráp quấn chặt lấy tôi.

...Ai mà không sợ chứ.