Mách Trước, Yêu Sau

Chương 8



Tôi mím môi, không dám nói thật.

May mà hiện trường còn có người thứ ba.

Chu Thừa Uyên tham gia vào cuộc chiến: "Cậu lại dọa cô ấy rồi."

Chu Kỳ mất kiên nhẫn: "Sao chỗ nào cũng có anh vậy?"

"Tôi chỉ là không chịu nổi cái cách cậu đối xử với cô ấy như vậy."

"Không chịu nổi thì móc mắt ra vứt đi. Chuyện của ông đây và Mạnh Noãn cần anh xen vào à?"

Chu Thừa Uyên mỉm cười: "Bây giờ tôi là bạn học của hai người, cũng là anh trai cậu."

Chu Kỳ cười khẩy: "Chỉ là anh họ thôi, Chu Tranh bảo anh đến cho đủ số anh còn tưởng mình là cái thá gì, mau cút đi."

Nụ cười của Chu Thừa Uyên nhạt đi một chút, anh chậm rãi nói:

"Mạnh Noãn đã mách tôi chuyện của cậu, tôi đã hứa với cô ấy sẽ quản lý cậu."

"Hả? Mách lẻo, cậu ấy mách ông đây với anh ư?"

...

Hai người cãi nhau qua lại, không khí ngày càng căng thẳng.

Đánh nhau đi chứ, đừng có chỉ động miệng.

Bởi vì nếu cứ nói tiếp nữa, cái lời ngu ngốc không suy nghĩ hôm đó của tôi sẽ bị lộ ra mất.

Tôi âm thầm cầu nguyện họ đánh nhau, như vậy chắc sẽ không để ý đến tôi nữa.

Đồng thời tôi cũng lùi lại phía sau, định rời khỏi cái nơi thị phi này.

Không ngờ vừa động đậy, hai anh em họ Chu đã nhanh chóng quay đầu lại.

Chu Kỳ chỉ vào anh họ mình, giận dữ hỏi tôi:

"Cậu nói tôi nghe coi, có phải cậu thích anh tôi không?"

?

Hả????

13

Mặt tôi trắng bệch, một chữ cũng không nói ra được.

Nhưng hai anh em họ Chu này đã quyết tâm, nhất định phải hỏi ra một câu trả lời.

Không ai chịu nhường ai.

Chu Kỳ liệt kê từng việc: "Cậu gọi tên anh ta, hẹn hò riêng với anh ta, ngồi cùng bàn, còn xem chung một quyển sách, rốt cuộc có phải cậu thích anh ta rồi không?"

Cái gì mà hẹn hò riêng chứ!

Tôi cũng có lòng tự trọng đấy!

"Không có! Không thích..."

Nửa câu sau của tôi nhỏ dần, là vì ánh mắt của Chu Thừa Uyên đang nhìn tôi.

Ánh mắt ấy có vẻ không tin, đầy ngạc nhiên, còn xen lẫn chút thất vọng và buồn bã.

Cũng phải, trước đó cũng coi như anh đã giúp tôi giải quyết vấn đề, tôi dứt khoát như vậy hình như hơi làm tổn thương người khác.

"Vậy trước đây em nói muốn làm vợ tôi, là lừa tôi sao?"

Aaaa, đừng nói nữa!

Tôi lập tức dẹp bỏ sự đồng cảm, gật đầu mạnh, lặp lại lần nữa.

"Xin lỗi, nhưng em thật sự không thích anh."

Chu Kỳ đứng nghe bên cạnh, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc xanh lúc trắng.

"Cái gì? Cậu còn nói với anh ta những lời đó? Tôi quen cậu lâu như vậy còn chưa..."

"Ồ, không thích à, cười chết mất, tôi đã bảo cái thằng chó Chu Thừa Uyên này không có số hưởng như vậy đâu."

Giọng Chu Kỳ chuyển sang vui vẻ, thậm chí có chút đắc ý.

"Vậy người cậu thích là tôi, lần này không sai chứ?"

Chu Thừa Uyên khó xử đáp lời: "Sai rồi."

Tôi nghe đến đây, cũng không muốn phát sinh thêm hiểu lầm kỳ cục nào nữa, dứt khoát nói hết.

Tôi lắc đầu, nói với Chu Kỳ:

"Ừ, sai rồi. Tôi cũng không thích cậu."

14

Chu Kỳ không tin.

"Sao có thể?"

Chu Thừa Uyên cười khẩy, chế nhạo cậu ta: "Sao lại không thể, cậu tưởng mình là cái rốn của vũ trụ chắc?"

Nhưng lần này Chu Kỳ không đáp trả, mà nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói cậu ta có bằng chứng.

"Chúng ta ngồi cùng bàn, lúc lên lớp hay tan học cậu đều nhắc nhở tôi, còn quan tâm đến việc học của tôi nữa. Cậu để ý đến tôi."

Tôi nhỏ giọng giải thích: "Là thầy giáo sắp xếp, thầy nói học sinh như cậu đặc biệt khó bảo, bảo tôi để tâm nhiều hơn."

Chu Kỳ khựng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cậu mang bữa sáng cho tôi, còn có đồ ăn vặt nữa, lại giúp tôi dọn bàn, là quan tâm tôi."

"Không phải tôi, là bạn nữ khác nhờ tôi chuyển hộ."

Tôi cũng liệt kê ra mấy người: "Lý Lệ lớp bên cạnh đưa đồ uống cho cậu, Đình Đình lớp bên cạnh nữa thì phụ trách mang bữa sáng cho cậu, còn có mấy em khóa dưới luân phiên mua đồ ăn vặt nhờ tôi để trong ngăn bàn."

Càng nói tôi càng bực, Chu Kỳ tính cách ngông nghênh mà rất được yêu thích, các bạn nữ trong trường đưa đồ cho cậu ta còn có sự phân công hẳn hoi.

Nghĩ đến đây, tôi giơ tay thú nhận một bí mật.