1.
Ngày nhập học đại học, tôi vừa báo tên xong thì đã có người xúm lại.
“Lục Yên? Cậu là em gái của Lục Chỉ Ninh á?”
“Nhìn chẳng giống gì cả, Lục Chỉ Ninh xinh thế cơ mà, khác xa quá rồi.”
“Chắc một người giống ba, một người giống mẹ thôi.”
Những lời kiểu này tôi nghe từ nhỏ đến lớn, sớm đã miễn dịch.
Chị tôi là hoa khôi đại học, ngoại hình xinh đẹp, dáng người cao ráo, suýt nữa thì đi làm người mẫu.
Còn tôi, từ hồi cấp ba đã bị gọi là “vịt con xấu xí.”
Tôi báo danh xong, chị khóa trên đang định gọi người dẫn tôi vào thì Lục Chỉ Ninh xuất hiện, đi cùng mấy cô gái khác vây quanh.
“Tiểu Yên, em tới rồi à, đi thôi, chị dẫn em về ký túc xá.”
Dọn giường xong, chị lại bảo: “Đi, chị dẫn em qua căn tin xem một chút.”
Tôi bảo không đi, chị lại khoác tay tôi, kéo ra ngoài.
Tôi thực sự rất muốn hất tay chị ra, nghiêm túc nói với chị rằng: tôi không muốn đi, mong chị tôn trọng ý của tôi.
Nhưng tôi không dám. Vì tôi từng thử rồi – lần đó chị giả vờ thân mật với tôi, tôi phát cáu giữa chốn đông người, chị chỉ cần làm ra vẻ tủi thân là ai cũng quay ra trách tôi vô ơn.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Ba mẹ vốn đã chẳng ưa tôi, càng có cớ để ghét thêm.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng từ đâu bay “bịch” một phát vào đầu tôi.
Ôi, đau thật sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả sân bỗng bật cười.
“Cố Diên à, cậu muốn gây chú ý với hoa khôi thì cũng đừng ném trúng em gái người ta chứ!”
“Công nhận em gái hoa khôi hơi gây thất vọng, đến cả đại ca trường cũng không nỡ nhìn.”
Tôi sờ lên đầu – sưng một cục luôn rồi.
Bỗng có tiếng quát to: “Tránh ra! Bóng của ông chỉ nhắm vào gái đẹp thôi, có ý kiến gì không?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy một anh chàng cao ráo, đẹp trai đang chạy về phía mình.
Anh ta dừng lại trước mặt tôi, cau mày: “Không sao chứ? Tôi đưa em đi phòng y tế.”
Tôi vừa định bảo là không cần, thì Lục Chỉ Ninh đã nhanh tay khoác lấy tay tôi, cười ngọt ngào.
“Cố Diên, đây là em gái mình, Lục Yên. Tiểu Yên, đây là bạn học của chị – Cố Diên.”
Tôi nhìn là biết ngay, Lục Chỉ Ninh có vẻ thích Cố Diên.
Nhưng ánh mắt Cố Diên chẳng hề dừng lại nơi chị, anh chỉ hơi nghiêng đầu ra hiệu với tôi: “Đi thôi.”
Lục Chỉ Ninh hơi sững người, rồi cười nói: “Vậy đi thôi Tiểu Yên, đến phòng y tế kiểm tra một chút, chắc không sao đâu.”
Tôi vốn rất ghét bị kéo vào làm tâm điểm, vậy mà chị tôi vẫn cứ muốn tỏ ra thân thiết trước mặt người mình thích.
Tôi bắt đầu thấy bực, liền gạt tay chị ra: “Chị, em không sao, cũng không đói, em về ký túc trước.”
Nói rồi tôi lướt qua hai người, bỏ đi.
Phía sau vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Chỉ Ninh: “Cố Diên, cậu đừng để bụng nha, em mình hơi hướng nội.”
Rồi là tiếng của Cố Diên: “Rồi, tiếp tục đánh bóng đi.”