2.
Ngoài tôi ra, trong ký túc xá còn ba người khác. Mọi người lần lượt giới thiệu bản thân, ai cũng báo tên.
Bạn cùng phòng – Lâm Nhiên – trêu tôi: “Lục Yên, cậu nổi tiếng rồi, biết chưa?”
Tôi cầm điện thoại Lâm Nhiên xem thử – hóa ra đoạn video tôi bị bóng rổ đập trúng đầu đang lan truyền khắp vòng bạn bè.
Điểm nhấn chính là câu nói của anh chàng đã ném bóng vào tôi: “Bóng của ông chỉ nhắm vào gái đẹp, có ý kiến gì không?”
Lúc nghe trực tiếp tôi còn chẳng thấy gì đặc biệt, giờ nghĩ lại thấy cũng buồn cười ghê.
Lâm Nhiên ho nhẹ một tiếng, ghé tai tôi thì thầm: “Cậu với Cố Diên đang bị đồn có ‘phốt’ đó.”
“…”
“Vấn đề là… trước giờ trong trường ai cũng đồn Cố Diên thích chị gái cậu.”
“??”
…
Trưa tụi tôi chợp mắt một lát, sau đó tôi đi cùng Lâm Nhiên mua kem chống nắng để chuẩn bị cho huấn luyện quân sự.
Trên đường đi, Lâm Nhiên hỏi: “Ủa, sao tên chị cậu ba chữ mà tên cậu chỉ có hai chữ thôi?”
Tôi thản nhiên nhún vai: “Vì tên tôi là đặt đại thôi, ba tôi nghiện t.h.u.ố.c lá mà.”
Lâm Nhiên: “…”
Thấy vẻ mặt cạn lời của cậu ấy, tôi phá lên cười: “Thật đấy, ba tôi nghiện thuốc lắm luôn.”
Lâm Nhiên bỗng đứng khựng lại, nheo mắt nhìn tôi.
Tôi ngơ ngác: “Sao thế?”
Lâm Nhiên suýt xoa: “Tôi chợt phát hiện ra cậu cười lên cũng xinh ghê á. Bảo sao Cố Diên lại nói thế. Nhưng mà này, bỏ kính ra được không? Cái kính đang phong ấn nhan sắc cậu đấy. Cận bao nhiêu độ rồi?”
Tôi giơ tay ra hiệu số ba, rồi cùng Lâm Nhiên quét mã lấy xe đạp công cộng.
Bỗng có một nam sinh chạy tới, vẫy tay về phía xa và hét lớn: “Ê! Cố Diên! Nữ thần của cậu ở đây nè! Ha ha ha…”
“…”
Loại lời nói tưởng là khen mà nghe chua chát kiểu này, tôi cũng quen rồi.
Tiếng cười hả hê phía sau vẫn chưa dứt thì lại có giọng một nam sinh khác, hơi gắt: “Cút đi!”
Lâm Nhiên ngoái lại nhìn: “Là Cố Diên.”
Tôi cũng nghe ra.
Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông – là Lục Chỉ Ninh gọi.
“Em đang ở ký túc xá chưa? Có đói không?”
“Tụi em đang đi mua đồ. Nếu đói thì em sẽ tự vào căn tin.”
Giọng tôi rất bình thản. Lâm Nhiên dường như nhận ra điều gì, liếc nhìn tôi một cái.
Lục Chỉ Ninh chỉ ừ một tiếng, tôi cúp máy luôn.
Quay đầu lại thì thấy Lâm Nhiên có vẻ muốn nói gì đó, tôi chỉ cười nhẹ, không giải thích gì.
Tôi không giống Lục Chỉ Ninh – không thích kể chuyện nhà cho người khác nghe.
3.
Ngày thứ hai chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự.
Vừa hay ngày đầu tiên tôi đã bị huấn luyện viên gọi lên đứng đầu hàng.
Lý do là mấy bạn gái đứng cạnh tôi không chịu hô khẩu hiệu.
Thầy nói hàng tụi tôi giọng nhỏ như muỗi, nên bắt cả hàng ra đứng đối mặt với mọi người.
Huấn luyện viên quát: “Một! Hai! Ba! Bốn!”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Hô đến khản cả cổ mới xong, tôi vừa quay về đội hình thì vô tình liếc thấy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó là… Cố Diên sao?
“Nghỉ!”
Tiếng thầy vừa dứt, thân người đang căng cứng của tôi như xẹp xuống một phát.
Lâm Nhiên đi lại gần, vẫy tay với ai đó phía xa.
Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ – cậu ấy đang chào một nam sinh.
Người đứng cạnh cậu ta, đúng là Cố Diên.
“Đó là anh hàng xóm nhà tớ – Hà Vũ.” Lâm Nhiên giới thiệu.
Hà Vũ bước tới, lướt qua mặt Cố Diên rồi đi thẳng về phía tôi, cười ha hả: “Em gái ơi, ngày đầu huấn luyện mà đã bị gọi lên bảng vàng rồi à? Không chịu hô khẩu hiệu à? Ngại quá hả?”
Tôi đáp tỉnh rụi: “Tôi có hô đấy.”
Còn hô trước mặt cả đám đông mấy lần liền, đúng kiểu xã hội đen mất mặt.
Hà Vũ lại quay đầu ngoắc Cố Diên: “Nè, mau qua đây nè, gặp nữ thần mà ngại cái gì?”
“…”
Loại đùa này thật sự không vui tí nào, được không?
Rõ ràng Cố Diên cũng thấy vậy.
Anh ta đi tới, đá thẳng vào sau đầu gối Hà Vũ một cú khiến cậu ta khuỵu xuống, còn mắng liên tiếp mấy câu.
Tôi bật cười vì bộ dạng chật vật của Hà Vũ.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng của Cố Diên: “Đầu còn đau không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh – lúc đó mới nhận ra, anh ấy thật sự rất cao.
Tôi phải ngước lên mới thấy rõ mặt anh.
Tôi lắc đầu: “Không sao rồi.”
Lâm Nhiên “ủa” một tiếng: “Sáng nay cậu còn nói đầu bị u một cục, đụng vào là đau mà?”
“…”
Cố Diên khẽ ho một tiếng: “Xin lỗi.”
Từ hôm bị bóng anh ấy ném trúng đầu đến giờ, đây là lần đầu tiên anh mở miệng xin lỗi tôi.
Tôi lại lắc đầu: “Thật mà, không sao đâu.”
…
Buổi trưa, tôi và Lâm Nhiên ra căn tin ăn cơm.
Vừa ngồi xuống ăn được mấy miếng, trước mặt tôi đã xuất hiện thêm hai ly trà sữa.
Tôi ngẩng đầu lên – Cố Diên đang cúi xuống nhìn tôi.
“Cho em.”
“…”
Anh ấy nhìn tôi lần nữa rồi quay người đi mất.
Tôi liếc quanh – có kha khá người trong căn tin đang nhìn về phía tôi.
Chắc là… tôi thật sự nổi rồi.
Mà đâu phải nhờ Lục Chỉ Ninh.
Đây là lần đầu tiên.
“Còn phần của tôi chứ? Haha~”
Lâm Nhiên cầm một ly lên, không ngại ngần uống ngay.
“Ừm, ngon ghê, ít đường nữa, uống đi.”
Tôi cũng uống thử một ngụm – đúng là ngon thật.