15.
Tôi muốn bước tới ôm lấy Cố Diên, và tôi cũng thật sự đã làm như vậy.
“Vậy... anh còn muốn ở bên em không?”
“Đương nhiên là muốn.” Giọng Cố Diên nghẹn lại.
Tôi cảm nhận được anh muốn ôm tôi, nhưng cánh tay vừa giơ lên lại từ từ hạ xuống.
Tôi chủ động cầm lấy tay anh, đặt lên eo mình: “Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục bên nhau. Mấy chuyện kiểu như không có kết cục tốt... em không tin đâu. Bởi vì anh rất tốt, Cố Diên, anh thật sự rất tốt.”
Cố Diên ôm chặt lấy tôi, cả người anh run rẩy không ngừng.
…
Buổi tối, tôi đi cùng Cố Diên về nhà.
Trên đường về, anh kể cho tôi nghe chuyện trong gia đình anh.
Thì ra từ nhỏ bố anh đã ngoại tình, mẹ anh vì hận chồng mà trút hết mọi căm ghét lên người anh. Hễ uống rượu vào là lại đánh anh. Hồi bé anh không dám phản kháng, lớn lên rồi, biết chống trả, nhưng có một lần anh lỡ tay hất tay mẹ ra, khiến bà ngã đập vào bàn trà.
Mặt bàn bằng kính vỡ tan, tay mẹ anh suýt nữa thì đứt gân.
Từ lần đó, anh không còn dám phản kháng nữa.
Mẹ anh luôn miệng nói anh nợ bà, cả nhà họ Cố đều nợ bà…
Mặc dù bà ta là mẹ ruột của Cố Diên, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu: điên rồi.
Bà ta còn mắng Cố Diên là giống hệt bố mình, đều là súc sinh, không xứng với bất kỳ người phụ nữ nào. Trừ phi người đó là một đứa ngốc, là kẻ đần độn…
Mà đã là ngốc, là đần thì không xứng sống trên đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta muốn g.i.ế.c hết lũ ngốc nghếch ngu xuẩn rồi tự sát.
Nghe mà sởn cả da gà.
Không trách sao Cố Diên đến giờ vẫn chưa từng có bạn gái.
Cũng chẳng trách sao anh chưa từng thích ai — cho đến ngày tôi chăm sóc anh ở bệnh viện…
Hôm đó anh đánh nhau với người ta, vì đối phương biết chuyện nhà anh, còn nói những lời khiến anh nổi điên.
Cố Diên bảo, đó là lần đầu tiên anh nằm viện có người ở bên cạnh.
Nghe đến đây, tôi bật khóc. Tôi thấy thương anh.
“Cố Diên, em sẽ luôn ở bên anh.”
Cố Diên bật cười, cười mà nước mắt cứ trào ra: “Anh vẫn không dám kể với em những chuyện này, thậm chí không dám tỏ tình, vì sợ... sợ em chê anh.”
Lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra Cố Diên – cái người bề ngoài suồng sã bất cần ấy – bên trong lại mong manh và tự ti đến vậy.
“Không, em không chê anh. Anh đẹp trai thế, lại còn nhiều tiền nữa mà.”
Cuối cùng Cố Diên cũng cười thật sự.
Tôi lại hỏi: “Thế còn bố anh?”
Nụ cười nơi khóe môi Cố Diên dần biến mất: “Mấy năm trước ông ấy bị tai nạn xe, giờ thành người thực vật, nằm viện từ đó đến giờ.”
Tôi sững người, hít sâu một hơi.
Không lẽ...
Cố Diên như đoán được suy nghĩ của tôi, khẽ lắc đầu: “Cảnh sát nói chỉ là tai nạn. Cho nên, Lục Yên, anh... anh mong em tin anh. Anh nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không để em bị tổn thương.”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tôi gật đầu thật mạnh.