14.
Hôm sau là thứ Bảy, lẽ ra tôi có thể ngủ nướng, nhưng hơn tám giờ thì khát nước quá nên tỉnh dậy. Tôi đi ra ngoài rót nước uống, vừa ra tới nơi thì thấy Cố Diên đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Thấy tôi bước ra, Cố Diên lập tức đứng bật dậy khỏi sofa.
Người phụ nữ ấy thì ngược lại, rất điềm tĩnh, nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi hỏi Cố Diên: “Đây là bạn gái của con à?”
Cố Diên lại đáp: “Không phải.”
Bước chân tôi lập tức khựng lại giữa chừng, đứng ngây người nhìn anh ấy.
Mẹ của Cố Diên lại liếc nhìn tôi lần nữa, ánh mắt có phần chán ghét: “Muốn mở phòng thì đi khách sạn, sao lại dẫn người về nhà?”
Cố Diên không nói gì, chỉ bước về phía tôi, nhìn tôi thật sâu vào mắt rồi nói: “Em về trước đi.”
Tôi rời đi với một bụng đầy tức giận. Về đến ký túc xá, tôi xóa hết tất cả các cách liên lạc với Cố Diên.
Hừ, đúng là biết cách làm người ta tổn thương.
Tôi đã khóc, là khóc vì tức.
Đúng lúc đó, điện thoại của Lâm Nhiên vang lên, cô ấy nói vài câu rồi đưa máy cho tôi: “Tiểu Yên, Cố Diên gọi cho cậu.”
“Cậu nói với anh ta, tôi không có gì để nói cả.” Nói xong tôi kéo rèm giường lại.
Giọng Lâm Nhiên trở nên thận trọng hơn một chút: “Ờm... Tiểu Yên, Cố Diên nói anh ấy đang đợi cậu dưới lầu. Nếu cậu không xuống, anh ấy sẽ đợi mãi.
”
“Anh ta thích đợi thì cứ đợi, đợi bao lâu cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Lâm Nhiên: “...Cậu đều nghe thấy cả rồi nhỉ?”
Sau đó không còn tiếng động nào nữa.
Các bạn cùng phòng cũng không dám hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Cuối tuần đó tôi không đi làm thêm, cả thứ Bảy và Chủ Nhật đều không rời khỏi phòng.
Tối Chủ Nhật, Lâm Nhiên đi mua cơm về cho tôi, nói: “Cố Diên đi rồi.”
Tôi không lên tiếng.
Lâm Nhiên thở dài, cuối cùng cũng hỏi: “Rốt cuộc hai cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không có gì cả.”
Tôi với Cố Diên, thậm chí còn chưa tính là chia tay, đúng không?
Tôi nằm lì trong phòng hai ngày liền, đến thứ Hai mới ra ngoài.
Khi tôi cùng Lâm Nhiên đi đến lớp, bỗng có người nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào một phòng học không có ai.
Là Cố Diên.
Anh ấy kéo tôi vào, không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, như một con ch.ó con bị bỏ rơi.
Tôi lại càng tức hơn.
Anh ta còn dám ra vẻ đáng thương sao?
“Xin lỗi.” Cuối cùng Cố Diên cũng mở miệng, “Em nghe anh giải thích trước đã.”
Tôi cười khẩy: “Được thôi, anh giải thích đi, em nghe đây.”
Tôi cũng muốn xem anh ta sẽ bịa ra được cái lý do gì cho hành vi đó.
Cố Diên nhìn tôi thêm một lúc, trông anh ấy có vẻ rất khó xử, rất giằng xé, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
“Người đó là mẹ anh... bà ấy... bà không thích anh yêu đương.”
“??”
Lý do gì kỳ cục vậy?
Cố Diên hít sâu một hơi, rồi thở ra: “Bà ấy nói loại người như anh không xứng có tình yêu. Bất kỳ cô gái nào yêu anh, cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt...”
Tôi nghe mà cảm thấy càng lúc càng khó tin.
Nhưng Cố Diên lại đột nhiên bật cười, nụ cười rất nhẹ, nhưng đầy cay đắng: “Cuối cùng cũng nói ra rồi, Lục Yên... Có lẽ sau khi nghe xong, em sẽ không muốn ở bên anh nữa đâu, cảm thấy anh... anh với mẹ anh đều bệnh hoạn. Anh tôn trọng em. Anh chỉ muốn nói rằng, hôm đó anh không cố tình làm em tổn thương.”
“Anh chỉ là... sợ bà ấy sẽ làm hại em.”
“Anh rất sợ... thật sự rất sợ.”
Đôi mắt anh ấy đỏ hoe, như đã khóc, cũng như đã mấy đêm không ngủ.
Tôi nhìn ra được, hai ngày qua, anh ấy chắc chắn đã rất đau khổ.
Vì mẹ anh ấy?
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Hay là... vì tôi?