Mãi Mãi Là Mặt Trời Của Anh

Chương 13



17.

Sau Tết, tôi và Cố Diên càng thêm ngọt ngào.

Nhưng sự ngọt ngào ấy chưa kéo dài được bao lâu, tôi đột nhiên không thể liên lạc với anh ấy nữa.

Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm xấu.

Tôi tìm Hạ Vũ, Lâm Nhiên... hỏi hết tất cả mọi người, nhưng không ai biết Cố Diên đang ở đâu.

Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Lục Chỉ Ninh.

Cô ta nói: 【Tôi có thai rồi, con của Cố Diên.】

Tôi không tin.

Lục Chỉ Ninh dường như đoán được suy nghĩ của tôi, lại gửi thêm một tấm ảnh. 

Trong ảnh, cô ta mặc áo bệnh nhân, đối mặt với ống kính, còn Cố Diên đang đứng ở phía sau không xa, ký tên trên giấy tờ gì đó.

Ngay sau đó, cô ta gửi cho tôi kết quả xét nghiệm thai.

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Lục Chỉ Ninh còn gửi một tin nhắn thoại:【Không tin thì cậu có thể hỏi ba mẹ.】

Tôi thật sự không tin.

Nhưng ba mẹ – những người đã rất lâu không liên lạc – lại gửi cho tôi một tràng tin nhắn thoại dài dằng dặc.

“Tiểu Yên, đừng tranh giành đàn ông với chị con.”

“Lục Yên, mày chỉ là đồ vô dụng, đừng cản đường nhà này phát tài.”

“Chị mày đang mang thai con của Cố Diên, Lục Yên, nếu mày còn quyến rũ nó thì thật quá đáng!”

Tiếng mắng nhiếc cứ liên tục vang lên trong tai tôi, bao ký ức tủi nhục ngày xưa như sóng biển tràn về không cách nào ngăn nổi.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới lấy lại bình tĩnh. Cơn giận, nỗi thất vọng, đau đớn cứ chồng chất trong lòng, khiến tôi nghẹn đến không thở nổi.

Khoảng hơn bảy giờ tối, tôi nhận được điện thoại của Cố Diên. Anh hẹn gặp tôi dưới ký túc xá.

Tôi xuống.

Trời đông lạnh buốt, gió rét cắt da.

Cố Diên đứng trước mặt tôi, vẻ mặt mệt mỏi: “Xin lỗi, Yên Yên, điện thoại anh hết pin, giờ mới thấy em gọi nhiều cuộc như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy cả buồng phổi cũng run rẩy vì lạnh.

Cũng tốt, lạnh như vậy… tim sẽ không còn đau nữa.

Tôi nhìn anh, hỏi thẳng: “Cố Diên, anh có chuyện gì giấu em không?”

Tôi muốn cho anh một cơ hội.

Muốn nghe một lời giải thích hợp lý cho việc anh bỗng dưng biến mất suốt mấy ngày qua.

Cố Diên thoáng khựng lại, tôi có thể thấy rõ ánh mắt anh đang né tránh. Khoảnh khắc ấy, tim tôi lạnh ngắt.

Mắt tôi đỏ hoe. Khi chắc chắn anh không định nói gì, tôi khẽ lên tiếng: “Vậy thì chúng ta chia tay đi.”

Anh kinh ngạc nhìn tôi: “Gì cơ?”

“Chia tay.” Tôi dứt khoát lặp lại: “Cố Diên, em cũng không muốn nhìn thấy anh nữa. Nếu anh không muốn bị em ghét thì đừng bao giờ đến tìm em nữa.”

Gương mặt anh tràn đầy đau khổ, nhưng trong mắt tôi, nỗi đau đó thật đáng ghê tởm.

Tôi quay về phòng.

Một lúc sau, Cố Diên gửi tin nhắn:【Em xuống đây, nói rõ ràng với anh.】

Nhưng tôi không còn gì để nói nữa.

【Cố Diên, nghe thấy giọng anh em đã buồn nôn rồi.】

Rất lâu sau đó, Cố Diên chỉ nhắn lại một chữ:【Ừ.】

Kể từ hôm ấy, tôi thật sự không còn thấy Cố Diên nữa.

Sau này, Lâm Nhiên nói với tôi, Cố Diên đã ra nước ngoài.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Cũng tốt, như vậy là không bao giờ phải gặp lại nữa.

Tôi tiếp tục cuộc sống của mình: đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, nhận được học bổng, sau khi tốt nghiệp cũng thuận lợi tìm được việc.

Bốn năm qua, tôi hiếm khi về nhà. Hai năm đầu còn về ăn Tết, hai năm sau thì tôi thuê phòng bên ngoài, tự mình đón Tết.

Lục Chỉ Ninh và Cố Diên cũng đã chia tay, vì cô ta có bạn trai mới – là một thiếu gia con nhà giàu.

Ba mẹ tôi khen cô ta hết lời, nói sau này sẽ dựa vào cô ta.

Còn tôi, họ xem như chưa từng sinh ra.

Cũng được thôi.

Tôi sinh ra một mình, ra đi cũng chẳng vướng bận điều gì.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com