Mãi Mãi Là Mặt Trời Của Anh

Chương 14



18.

Sau ba tháng thực tập ở công ty, tôi chính thức được nhận làm nhân viên.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Ngay ngày đầu tiên đi làm với tư cách chính thức, tổng giám đốc mới của công ty cũng xuất hiện.

Công ty trước đó đã bị thâu tóm, tổng giám đốc cũ vẫn chưa rời đi, còn tổng giám đốc mới là người vừa từ nước ngoài trở về. Nghe nói anh ta rất nghiêm khắc, là kiểu “tổng tài ma quỷ”.

Vì sự xuất hiện của sếp mới, cả công ty đều trong trạng thái căng như dây đàn. Một ngày trôi qua ai cũng gồng mình làm việc, khiến tôi cảm giác như sắp phải ra chiến trường đến nơi.

Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn này.

Thang máy dừng ở tầng một, tôi vừa bước ra thì bị ai đó giẫm phải gót giày. Tôi lao về phía trước, quỳ sụp ngã sóng soài xuống đất.

Đầu gối đau điếng!

Mất mặt c.h.ế.t đi được!

Tôi vừa định tự đứng dậy thì trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng bóng. Ngước lên nhìn, gương mặt của Cố Diên — sau bốn năm, lần đầu tiên lại đập vào mắt tôi.

Anh cao lớn, lạnh lùng, giống như vị thần trên cao không dính khói bụi trần gian, còn tôi quỳ dưới đất, như một tín đồ đang cúi lạy.

Gặp lại người cũ, tôi thua hoàn toàn.

Cố Diên thắng trong nhẹ nhàng, đi qua tôi một cách dứt khoát, thậm chí không buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.

Cố Diên… lại chính là sếp của sếp của sếp tôi. Ông trời đang trêu tôi sao?

Tôi rũ rượi lê về nhà, chẳng biết phải làm sao.

Tôi hỏi Lâm Nhiên có nên nghỉ việc không, tên cẩu này lại xui tôi quyến rũ Cố Diên, giữ việc quan trọng hơn, vì giờ có công việc tốt đâu phải dễ.

Tôi nghĩ chắc Cố Diên sẽ không đuổi tôi đâu. Anh ấy cũng lớn rồi, chín chắn rồi, biết phân biệt công và tư.

Nhưng đời đã tát cho tôi một cái “bốp” vào mặt.

Sáng hôm sau tôi vừa tới công ty, giám đốc đã gọi tôi lại, bắt tôi đích thân đem bản kế hoạch lên phòng tổng giám đốc.

Tôi cạn lời.

Vừa bước vào văn phòng, Cố Diên nghiêm mặt nhìn bản kế hoạch của tôi, rồi ném lại lên bàn: “Làm lại.”

“…”

Tôi cố nhịn.

“Tổng giám đốc thấy phần nào chưa ổn ạ?” – tôi dè dặt hỏi.

Cố Diên nhìn tôi, lạnh giọng: “Cần tôi sửa giúp không?”

“…”

Được rồi. Tôi sửa.

19.

Tôi quay về sửa lại bản kế hoạch. Trước khi tan làm, giám đốc đến bên tôi nói: “Bản kế hoạch này sáng mai phải có rồi, tối nay em cố gắng làm cho xong nhé.”

Ý là… tăng ca đấy mà.

Tôi gật đầu.

Cuối cùng cả tầng lầu chỉ còn lại mình tôi. Tôi mệt rũ, đầu óc lơ mơ gục lên gục xuống, nhưng vẫn phải gõ bàn phím tiếp.

Đáng chết, Cố Diên, tôi hận anh c.h.ế.t đi được!

Chính cái sự hận ấy đã giúp tôi trụ được đến lúc hoàn thành bản kế hoạch.

Thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, tôi vừa đứng dậy thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại.

Tôi không ngất, mà là… mất điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bóng tối đột ngột khiến tôi hoảng loạn, hét toáng lên, nhưng ngay giây sau đó, đèn lại bật sáng.

Hóa ra là… đèn cảm ứng âm thanh?

Tôi còn chưa kịp bước đi, đèn lại tắt.

Sau đó cứ thế mà sáng rồi tắt, tắt rồi sáng, lặp đi lặp lại.

Tôi có cảm giác như xung quanh có gió lạnh thổi qua, nổi hết da gà!

Sự sợ hãi bùng lên, tôi ôm chặt túi lao nhanh ra ngoài, nhưng trong lúc hoảng loạn lại đ.â.m sầm vào một… bức tường thịt.

“Aaaa—”

Tôi hét thất thanh.

Một giọng nói trầm lạnh vang lên bên tai: “Lục Yên.”

Là…

Giọng của Cố Diên?

Đèn vẫn cứ chớp nháy, nhưng tôi đã thấy rõ mặt anh. Nước mắt tôi ngay lập tức tuôn trào, rồi bùng phát thành tiếng nức nở không kìm được.

“Yên Yên, anh…” – Giọng Cố Diên có chút hoảng loạn, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng tôi – “Xin lỗi… anh xin lỗi…”

“Cố Diên, đồ khốn kiếp!” – Tôi lập tức đẩy mạnh anh ra, vung tay tát anh một cái rõ mạnh.

Tôi thật sự giận đến phát điên.

Sao anh ta có thể dọa tôi kiểu này chứ?!

Cái tên mặt dày không biết xấu hổ này lại ôm tôi lần nữa, vừa ôm vừa không ngừng xin lỗi.

Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại được, nhưng vẫn sụt sùi nấc nghẹn. Tôi lách qua người anh, đi về phía thang máy.

Cố Diên đuổi theo. Lúc ấy đèn bật sáng trở lại, thang máy cũng hoạt động rồi.

Tôi quay đầu lườm anh: “Đừng theo tôi nữa! Tôi nghỉ việc đấy!”

Cố Diên không nói lời nào, vẫn lặng lẽ bước vào thang máy theo tôi.

Xuống đến tầng một, tôi sải bước đi nhanh, anh đuổi theo rồi bất ngờ giữ lấy tay tôi:  “Anh đưa em về.”

“Không cần!” – Tôi giãy giụa.

Nhưng tay anh cứ như gọng kìm thép, tôi vùng thế nào cũng không thoát.

Tôi gần như phát điên, vừa đ.ấ.m vừa đẩy anh, đến mức tóc tai rối tung cả lên.

Cố Diên vẫn đứng yên, mặc tôi đánh. Đến khi tôi mệt rã rời mà dừng lại, anh mới lạnh giọng nói: “Đánh xong rồi? Bây giờ có thể nói chuyện với anh chưa?”

Tôi gào lên: “Tôi không có gì để nói với anh cả!”

Cố Diên vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi. Tôi thấy trong mắt anh là sự đau đớn và căm hận: “Lục Yên, bốn năm qua… em có bao giờ nghĩ đến anh không?”

Câu hỏi của anh làm tôi bật cười thành tiếng: “Tôi nghĩ đến anh để làm gì? Tôi rảnh lắm sao?”

Cố Diên gật đầu, giọng anh nhẹ như khói: “Phải, anh đúng là đồ rẻ rúng… mới nhớ em suốt bốn năm trời, ngày nào cũng nhớ.”

“…”

Tôi chẳng muốn nghe anh nói gì hết.

Nhưng anh cứ không chịu buông tôi ra.

“Lục Yên, em biết anh hận em thế nào không? Trước khi quay về, anh tự nhủ nếu gặp lại em, anh nhất định sẽ hành hạ em thật thảm. Nhưng mà…”

Mắt anh đỏ hoe, giọng cũng nghẹn lại.

“Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Khi còn chưa quen thân, em có thể chăm sóc anh cả đêm ở bệnh viện, vậy mà… tại sao đến khi anh yêu em rồi, em lại bỏ rơi anh?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com