20.
Tôi không hiểu.
Thật sự không hiểu tại sao Cố Diên lại như vậy, càng không hiểu sao anh ta có thể làm như vậy.
“Vậy còn anh thì sao? Nếu anh yêu tôi, sao còn ở bên Lục Chỉ Ninh? Anh biết rõ tôi ghét cô ta, tại sao còn để cô ta mang thai con anh? Cố Diên, anh lấy tư cách gì chất vấn tôi? Rốt cuộc là tôi nhẫn tâm hay—”
Cố Diên gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi khi nào thì ở bên Lục Chỉ Ninh?”
Tôi khựng lại: “Chính là ngày chia tay đó.”
Tôi nhớ rất rõ, ngày hôm đó, tôi sẽ không bao giờ quên được.
“Tôi liên lạc không được với anh, rồi lại thấy anh và Lục Chỉ Ninh ở cùng nhau…”
Ánh mắt Cố Diên đỏ rực, trừng tôi: “Lúc đó tôi đang ở bệnh viện!”
Tôi cười lạnh: “Phải, anh ở bệnh viện, Lục Chỉ Ninh mang thai, anh ký tên ở bệnh viện, tôi đều nhìn thấy hết…”
“Cái tôi ký hôm đó” Cố Diên rít lên từng chữ: “là giấy báo tử của ba tôi.”
“Lục Yên, đó là lý do em chia tay tôi sao?”
Thì ra… là Lục Chỉ Ninh liên thủ với ba mẹ tôi lừa tôi?!
Đầu óc tôi trống rỗng, không biết mình đang làm gì, cũng chẳng rõ vừa nghe thấy cái gì.
Cho đến khi Cố Diên bóp chặt vai tôi, nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống: “Là Lục Chỉ Ninh nói với cô cô ta mang thai con tôi?”
Tôi gật đầu, hơi chậm nửa nhịp.
“Vậy mẹ kiếp sao em không hỏi tôi? Lục Yên, tôi vừa ký giấy báo tử cho ba mình, tôi chạy đi tìm em, còn em thì chia tay tôi vì một hiểu lầm… Em đúng là đồ ngu.”
“…”
Tôi không biết.
Thật sự không biết.
Tôi chỉ muốn về nhà, cần phải yên tĩnh một chút.
Nhưng Cố Diên lại túm lấy tay tôi, ép tôi lên xe của anh.
“Cố Diên, anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Cố Diên nắm chặt vô lăng: “Tới nhà cô, tìm Lục Chỉ Ninh, để cô ta nói rõ mọi chuyện.”
Đầu óc tôi đang rối tung, chưa kịp vào tới cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm bên trong.
“Ly dị hả? Một xu cũng không moi được à? Tao nuôi mày kiểu gì mà nuôi ra thứ vô dụng như vậy?”
Đó là…
Giọng mẹ tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà đang mắng Lục Chỉ Ninh sao?
Bà ta mà cũng nỡ mắng Lục Chỉ Ninh à?
Cố Diên liếc tôi một cái, rồi ấn chuông cửa.
Một lát sau, bố tôi ra mở cửa.
Thấy tôi và Cố Diên, ông ngạc nhiên, rồi bảo chúng tôi vào nhà.
Lục Chỉ Ninh đang ngồi trên ghế sofa khóc lóc, hai năm không gặp, cô ta dường như đã đánh mất hết hào quang thuở trước, trên người toàn là dấu vết của năm tháng giày vò.
Thấy tôi trở về, cô ta sững sờ, ánh mắt lảng tránh, định quay đầu đi vào phòng.
Cố Diên kéo tôi tiến lên: “Lục Chỉ Ninh, chuyện năm đó, cô nên nói rõ rồi.”
Lục Chỉ Ninh khựng lại, một lúc lâu sau mới xoay người, cười lên, trong tiếng cười có nước mắt, dáng vẻ đó cứ như một oan hồn mang đầy oán khí bò ra từ địa ngục.
“Nói cái gì? Nói tôi mang thai con anh hả? Cố Diên, tại sao anh thích Lục Yên mà không thích tôi? Anh có biết không, từ nhỏ nó đã không bằng tôi, nó là đồ rác rưởi, đáng bị người ta giẫm dưới chân.”
Chát!
Không đợi cô ta nói xong, tôi đã vung tay tát mạnh vào mặt cô ta.
“Cô đánh tôi?”
Lục Chỉ Ninh ngây ra như không tin nổi, tôi thì vung thêm mấy cái tát nữa, đánh đến nỗi tay cũng đau, nhưng cơn tức trong lòng vẫn chưa tiêu tan.
“Đúng, tôi đánh cô đó, Lục Chỉ Ninh. Cô biết người tôi hận nhất là ai không? Không phải ba mẹ thiên vị, mà là cô. Đúng, họ trọng nam khinh nữ, nhưng tôi không hiểu nổi là—rõ ràng khi tôi chưa ra đời, người bị đánh mắng là cô, sao cô lại mang nỗi đau đó trút hết lên đầu tôi? Làm vậy để thỏa mãn gì chứ?”
Một lúc sau, sắc mặt bố mẹ tôi trở nên rất khó coi, còn Lục Chỉ Ninh thì lúc xanh lúc trắng, ánh mắt mơ màng như đang suy nghĩ điều gì.
Còn tôi thì chẳng buồn để ý nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi kéo Cố Diên rời khỏi đó.
Mẹ tôi mấp máy môi, nhưng không nói gì.
Bố tôi đuổi theo: “Tiểu Yên, con… con bao giờ về nữa?”
Tôi khựng lại, quay đầu nhìn căn nhà bừa bộn kia, tâm trạng bình thản như nước.
Hai năm nay, có vẻ bố mẹ tôi đã già đi nhiều, chắc là vì lo cho Lục Chỉ Ninh.
Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi sẽ không vì sự thiên vị của họ mà hận, cũng chẳng vì cảnh ngộ hôm nay của họ mà thấy hả hê.
Họ… chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.
“Tôi sẽ không quay về nữa.”
Nói xong, tôi kéo Cố Diên đi.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Tiếng hét điên cuồng của Lục Chỉ Ninh vang vọng phía sau: “Lục Yên, cô vĩnh viễn cũng không bằng tôi… hu hu… chẳng lẽ tất cả đều là lỗi của tôi sao?”