Chỉ là Hách Liên Phóng này, thân là thủ tịch đại đệ tử của Liệt Dương Tông bọn họ, không những không làm tấm gương tốt, ngược lại chạy tới Già Vân Thành này hút quỷ hồn.
Cách làm của hắn không phải là sẽ khiến cho Chưởng môn Liệt Dương Tông, các trưởng lão và liệt tổ liệt tông của tông môn cảm thấy thất vọng hay sao? Hắn không làm cho những đệ tử trong môn vốn kinh ngưỡng hắn phải thất vọng hay sao?
Hắn thật đáng thất vọng.
La Diên Trung xông lên, dùng hết sức lực, đ.ấ.m một cái vào mặt Hách Liên Phóng.
Nhưng mà, nắm tay này của hắn còn chưa tới trước mặt Hách Liên Phóng, Hách Liên Phóng đã đánh một luồng linh lực vào n.g.ự.c hắn, đánh hắn bay ra ngoài, sau lưng hắn đụng vào bức tường ngã xuống đất.
Hách Liên Phóng híp mắt nhìn về phía La Diên Trung đang nằm trên mặt đất.
“Ngươi bị điên à?”
…
Hiện tại người giả hắn cũng đánh không lại, La Diên Trung tức phát khóc ngay tại chỗ, sau đó nuốt viên Thanh Tâm Đan trong miệng.
Suốt trên đường đi, hắn đã nuốt thanh tâm đan rất nhiều lần, mỗi lần nuốt vào ảo cảnh đều tiêu tan, lần nào cũng rất linh.
Nhưng mà ai biết được, lúc này hắn đã nuốt vài giây rồi, hình ảnh trước mắt vẫn không hề thay đổi chút nào, thứ duy nhất thay đổi là vị trí của Hách Liên Phóng, hắn đi tới chỗ La Diên Trung, càng đi càng gần.
Giống như, không phải là ảo cảnh.
La Diên Trung ngay lập tức bị dọa điên mất.
Đây chính là thủ tịch đại đệ tử của Liệt Dương Điện, Nguyên Anh kỳ, là loại một tay có thể diệt sạch một đội Luyện Khí, lại còn là loại nửa đêm đi hút hồn phách.
“Ta… rất… rất xin lỗi.”
Thấy Hách Liên Phóng nâng bàn tay lên chuẩn bị một chưởng chấm dứt tính mạng của hắn, Diệp Linh Lang bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Ngại quá, hắn đúng là bị điên, kể từ lúc tu vi bị tụt xuống Luyện Khí, hắn không chịu nổi kích thích nên điên rồi, vị đại ca này là đại nhân có lòng dạ đại lượng, đừng so đo với một kẻ điên làm gì.”
“Các ngươi là…”
Diệp Linh Lang mau chóng chỉ về hướng Lục Bạch Vi.
“Người thân thích của Hạ Tại Đình.”
Nghe xong lời này, Hách Liên Phóng quả nhiên thu tay, xoay người sang chỗ khác không phản ứng tới bọn họ nữa.
Diệp Linh Lang quay đầu liếc mắt về phía La Diên Trung
“Ngươi có thể tự đứng dậy không?”
La Diên Trung còn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi của một đệ tử nho nhỏ đã bị áp chế tu vi đến Luyện Khí kỳ mà dám đ.ấ.m vào mặt thủ tịch đại đệ tử của bọn họ.
Đã nói Lục Bạch Vi là không thể tin, vì sao hắn lại xúc động mà tin nàng chứ?
“Ta không đứng được, ngươi có thể…”
“Vây ngươi cứ nằm đó mà nghỉ ngơi đi, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan tới ngươi.”
…
Cũng đúng, đứng lên làm gì chứ? Có gì liên quan tới hắn đâu!
Bên kia, Lục Bạch Vi cùng với Mục Tiêu Nhiên cùng nhau đứng trước mắt Hạ Tại Đình, thấy Diệp Linh Lang đi tới, Lục Bạch Vi vội vàng ôm lấy cánh tay nàng.
“Tiểu sư muội, huhuhu… Thế mà lại là thật, sao lại là thật chứ? Vừa nãy không phải muội nói cũng nhìn thấy người quen hay sao?”
“Muội thấy lúc trước ở đại hội thu đồ đệ của Tu Tiên Giới, Người đệ tử Liệt Dương Điện kia có trách nhiệm thu đồ đệ, lúc ấy hắn hung hãn đuổi muội ra xa một chút, vì thế muội thấy quen mắt.”
…
Lục Bạch Vi nghĩ tới hàng ngàn vạn cách gặp gỡ Hạ Tại Đình, chỉ không nghĩ tới loại này.
Vốn tưởng rằng Hạ Tại Đình chỉ là một Kim Đan nho nhỏ không đáng sợ, nhưng không nghĩ tới người ta lắc mình đã trở thành Nguyên Anh
Không chỉ là Nguyên Anh, bên người còn đem theo một Nguyên Anh hút quỷ hồn.
Với đội ngũ có thực lực nhỏ yếu như bọn họ, đừng nói đến việc đánh người ta, không bị người ta đánh đã phải cảm ơn trời đất rồi.
“Tiểu sư muội, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Đá phải ván sắt rồi!”
“Không có gì, hắn có thể giả vờ yêu tỉ, thì tỉ cũng giả vờ yêu hắn.”
……
Muội thật ra hơi quá mức tin tưởng kỹ năng diễn xuất của ta rồi, áp lực ngay lập tức trở nên quá lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Vi Vi, muội còn chưa trả lời ta đâu, vì sao muội lại đến Già Vân Thành? Việc này cha muội có biết không?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Ông ấy đương nhiên là biết rồi, chính ông ấy bảo ta tới!”
“Thực lực của muội ông ấy cũng rõ ràng, bảo ngươi đến Già Vân Thành làm cái gì?”
Lục Bạch Vi sửng sốt, làm sao bây giờ? Nàng không biết cách nói dối lắm.
Diệp Linh Lang thấy vậy vội vàng trả lời thay nàng.
“Cha của tỉ ấy kêu tỉ ấy đến Già Vân Thành để tìm ngươi.”
“Tìm ta? Muội lo lắng cho ta như vậy hay sao?”
“Đúng vậy, cha của tỉ ấy sợ ngươi cầm Loạn Tâm Kính nhà bọn họ rồi chạy trốn mất, bảo tỉ ấy đi tìm về Loạn Tâm Kính.”
Nghe xong lời này, Hạ Tại Đình hơi sửng sốt, mà Lục Bạch Vi thì điên cuồng gật đầu.
Lúc này, Hạ Tại Đình không vui nhíu mày lại.
“Ta sắp cưới Vi Vi rồi, sau này chúng ta là người một nhà, làm sao ta có thể tự ý cướp lấy Loạn Tâm Kính nhà bọn họ?”
“Ngũ sư tỉ, tỉ có nghe thấy không? Hắn nói sẽ ngay lập tức trả lại cho tỉ.”
Lục Bạch Vi ngay lập tức mắt sáng lên, không hổ là tiểu sư muội, đúng là biết cách bắt người khác phải nhảy xuống hố!
Vì thế, nàng mau chóng phối hợp vươn tay ra hướng về Hạ Tại Đình.
“Trả lại ta đi, cảm ơn.”
…
Hạ Tại Đình không dự đoán trước được đứa nhỏ trước mặt này mồm mép lại lợi hại như vậy.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ai cũng không ảnh hưởng đến việc ngươi trả lại Loạn Tâm kính, chúng ta sẽ từ từ giải quyết từng việc một, không cần trộn lẫn những việc khác, do dự lâu như vậy, hay là ngươi không muốn trả lại?”
…
Hạ Tại Đình nhăn mặt càng sâu, trên tay cũng không có động tác nào.
“Sư tỉ, cha của tỉ lo lắng cũng không sai chút nào, tỉ ngàn dặm xa xôi, không màng an nguy, cửu tử nhất sinh đến đây tìm hắn, rốt cuộc đã tìm thấy hắn rồi, nhưng kết quả là hắn căn bản không nghĩ gì đến việc hứa hẹn với tỉ.”
Lục Bạch Vi mở to hai mắt nhìn, nàng còn chưa nghĩ ra được phải nói gì thì đã bị Diệp Linh Lang nhéo một cái phía sau lưng, đau đến nỗi nàng lập tức chảy nước mắt.
Lục Bạch Vi tiện thể khóc ầm lên, khóc vang trời, khóc to đến nỗi làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“Không nghĩ đến không nghĩ đến, cha của ta nhìn nhầm khiến cho ta gửi gắm sai người, cả nửa đời người còn lại ta phải làm sao bây giờ, ta không muốn sống nữa!”
“Sư tỉ nhất định không nên xúc động, bác Lục trong lòng tràn đầy mong chờ hai người có thể nắm tay nhau mang Tục Hỏa Châu về, nếu tỉ ở Già Vân Thành có bất trắc gì, bác ấy khẳng định sẽ tìm đến Hạ gia tính sổ, lúc đó hai nhà đánh lên sẽ phiền toái lắm, tỉ không thể có việc gì đâu!”
Những lời này của Diệp Linh Lang có quá nhiều tin tức, Hạ Tại Đình sau khi nghe thấy thì nhíu chặt mày.
“Đừng khóc!”
“Vậy ngươi có thể trả lại cho ta được không?”
“Mấy người nói ta không tin, làm sao cha của muội lại bảo muội đến lấy lại Loạn Tâm Kính chứ?”
Lục Bạch Vi sửng sốt, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.
“Ta đảm bảo ta tuyệt đối không nói dối, ta lấy danh dự của sư phụ ta đảm bảo với ngươi! Chúng ta không quan trọng không đáng giá, nhưng sư phụ của ta là chưởng môn của tông môn, ta lấy hắn đảm bảo để có thể đáng tin hơn một chút.”
Diệp Linh Lang vừa nói xong, Lục Bạch Vi cũng nhanh chóng đuổi kịp.
“Đúng đúng, ta lấy tính mạng của sư phụ ra để đảm bảo với ngươi! Không tin ta bảo ngũ sư huynh cũng thề, hắn là ai thì ngươi cũng biết.”
Nói xong, hai người bọn họ cùng nhìn về phía Mục Tiêu Nhiên.
Mục Tiêu Nhiên an tĩnh từ lâu bỗng nhiên đã bị chú ý, hắn sửng sốt một chút.
“Ta, ta lấy vận khí của sư phụ ta nửa đời sau đảm bảo với ngươi, có được không?”
Sau khi Mục Tiêu Nhiên nói xong, La Diên Trung đang nằm trong góc không có ai hỏi thăm cũng hô to một tiếng.
“Ta lấy đầu của thủ tịch đại đệ tử của chúng ta để thề với ngươi, cha của nàng ấy dặn dò thế nào ta cũng nghe thấy, nếu ta nói dối, vậy để đại sư huynh của ta bị thiên lôi đánh xuống, tu vi đứt đoạn, chúng bạn xa lánh, mọi người đều căm ghét, không được c.h.ế.t tử tế!”
Hắn rống lên mười phần khí thế, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Bọn họ sở dĩ dám lấy sư phụ ra đảm bảo là bởi vì cả đời hắn đều ở Thanh Huyền Tông trong đại trận bảo hộ tông môn, danh dự không liên quan tới hắn, tính mạng cũng không có việc gì, còn khí vận, cùng lắm là khi leo núi bị ngã mà thôi, ấm ức một chút không sao cả.
Nhưng La Diên Trung, có phải là hơi quá tàn nhẫn hay không?