Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 122: Tiểu sư muội của ta nói đúng!



Sau khi La Diên Trung kêu lên, bỗng nhiên phát hiện bản thân mình có hơi nổi bật.

Thế là hắn mau chóng lùi về góc tường, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Hạ Tại Đình vốn dĩ lúc nãy còn muốn nói chuyện, kết quả bị La Diên Trung vừa tàn nhẫn vừa hết đường chối cãi, một hồi lâu sau, hắn không biết phải nói gì.

“Ngươi đã nghe rồi đó, chúng ta phát thề tàn nhẫn như vậy, sư phụ hay đại sư huynh đều lấy ra thề với ngươi, nếu ngươi vẫn không tin thì không biết phải nói thế nào nữa.”

Diệp Linh Lang nói một câu lại đẩy tới Hạ Tại Đình.

“Nhưng ta còn chưa tìm thấy Tục Hỏa Châu, hiện tại ta còn cần phải dùng Loạn Tâm Kính không tiện đưa cho muội, Vi Vi, muội có tin tưởng ta không?”

“Ta tin là ngươi còn phải dùng đến Loạn Tâm Kính, nhưng không sao, sắp tới chúng ta khẳng định là sẽ đi cùng nhau, khi nào ngươi cần dùng sư tỉ của ta sẽ lấy ra để dùng. Bảo bối nhà tỉ ấy, tỉ ấy sử dụng quen tay nhất.”

Diệp Linh Lang nói xong, Hạ Tại Đình lại không nhịn được mà nhăn chặt mày.

“Ta đang nói chuyện với Vi Vi, để muội ấy nói chuyện với ta được không?”

Diệp Linh Lang lui về phía sau một bước, nhường chỗ cho Lục Bạch Vi, Lục Bạch Vi bước lên phía trước một bước, nghiêm túc gật đầu.

“Tiểu sư muội của ta nói đúng.”



Hạ Tại Đình tức đến nỗi muốn xì khói, Thanh Huyền Tông bọn họ từ khi nào có thêm một tiểu sư muội? Nói chuyện quả thực muốn làm người tức chết.

Nhưng mà đại tiểu thư kiêu căng Lục Bạch Vi này không nghe lời cha, không tin lời mẹ, ai cũng không quản được, mở mồm ra nói đều là “Tiểu sư muội nói đúng.”

Lúc này, hai người Diệp Linh Lang cùng với Lục Bạch Vi ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Hạ Tại Đình, chờ hắn trả lại Loạn Tâm Kính.

Cho dù Hạ Tại Đình ngàn lần không muốn, thì cũng chỉ có thể lấy Loạn Tâm Kính ra đưa cho Lục Bạch Vi.

Nhìn thấy Loạn Tâm Kính, Lục Bạch Vi kích động tiếp nhận, đang chuẩn bị bỏ vào nhẫn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Sư tỉ, tỉ không kiểm tra lại hay sao?”

Lục Bạch Vi ngừng tay lại, vội vàng lấy ra để ở lòng bàn tay.

“Đúng rồi, nhỡ may hắn làm hỏng thì sao?”

“Không đến mức làm hỏng, chỉ sợ là đưa cho tỉ đồ giả thôi.”

“Được rồi, phải kiểm tra cẩn thận một chút.”

Hạ Tại Đình lúc này tức đến nỗi đầu càng đau, trước đây chưa từng cảm thấy Lục Bạch Vi đáng giận như vậy.

Mắt thấy nàng kiểm tra cẩn thận Loạn Tâm Kính, bỏ Loạn Tâm Kính vào nhẫn của mình, Hạ Tại Đình nhăn mày thành một chữ xuyên (川 )

“Các ngươi hai Trúc Cơ một Luyện Khí làm sao đi được đến đây?”

“Không phải ở kia còn ngũ sư huynh của ta sao?”

“Một mình hắn bảo hộ ba người các ngươi?”

“Không được hay sao? Ngũ sư huynh của ta nhìn kém cỏi vậy sao?”

Lục Bạch Vi  sau khi nói thì quay đầu nói với Mục Tiêu Nhiên: “Ngũ sư huynh, hắn khinh thường huynh đó!”



Hạ Tại Đình hít sâu một hơi, đè xuống hỏa khí đang tăng lên.

“Mục huynh, ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó.”

“Vậy vì sao ngươi còn hỏi thế?”

Hạ Tại Đình đã từng gặp Mục Tiêu Nhiên, biết tính cách hắn ôn nhu hào phóng không so đo: ???

Trong tình cảnh này, Hạ Tại Đình cũng phải hoài nghi không biết mình có trúng tà hay không.

Trên đường đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lục Bạch Vi thì dễ chọc giận, Mục Tiêu Nhiên ôn nhu từ trước tới nay đã bay đi đâu mất rồi?

Hạ Tại Đình lại hít sâu vài hơi, đè lại lửa giận trong lòng, quyết định thay đổi đề tài.

“Tiếp theo các ngươi chuẩn bị làm sao đây?”

Hắn vừa hỏi xong, đã thấy Lục Bạch Vi và Mục Tiêu Nhiên động tác thống nhất quay về phía Diệp Linh Lang nhỏ tuổi nhất.

“À, chúng ta muốn đi cùng các ngươi. Sư tỉ của ta ngàn dặm xa xôi, cửu tử nhất sinh, không màng tất cả tới đây tìm ngươi, ngươi sẽ không mặc kệ chúng ta đấy chứ?”

Những điều Diệp Linh Lang nói đều rất bình thường, trong khoảnh khắc, Hạ Tại Đình không nhận ra có gì sai, nhưng cứ cảm giác lời nói ra từ miệng của nàng lại không phải là ý trên mặt chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Đương nhiên sẽ không mặc kệ các ngươi rồi.”

Hạ Tại Đình nghĩ giữ lại các nàng ở đây cũng tốt, đỡ có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ hai Nguyên Anh ở đây, chắc là không đến mức không quản nổi hai Trúc Cơ, một Luyện Khí, một Kim Đan chứ.

“Chúng ta mới vừa đến đây, cũng đang tìm kiếm manh mối về Tục Hỏa Châu, các ngươi chờ ở đây một lát, không cần làm lộn xộn đồ vật ở đây để tránh gặp phải nguy hiểm được không?”

“Đã biết”

Diệp Linh Lang ra vẻ rất sảng khoái.

Hạ Tại Đình lại không biết lý do gì mà nheo mắt.

Sau khi bọn họ đồng ý, Hạ Tại Đình đi tìm Hách Liên Phóng, nhìn xem có tìm được manh mối gì hay không.

Ba người Diệp Linh Lang đi đến chỗ La Diên Trung đang ngồi chờ trong một góc ngồi xuống.

“Này, ngươi có khỏe không?” Lục Bạch Vi hỏi.

“Tu vi bị áp chế đến Luyện Khí bị Nguyên Anh đánh cho một chưởng, ngươi xem có khỏe không?”

“Ngươi đã biết hắn là Nguyên Anh mà ngươi còn chạy đến?”

“Không phải là bởi vì ngươi đi đằng trước, ta thấy ngươi không xảy ra chuyện gì hay sao?”

Lục Bạch Vi nghe được thì trợn tròn hai mắt.

“Nếu hắn là giả, thanh tâm đan của ta nuốt vào sẽ không sao, nếu hắn là thật, hắn là vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta, đánh hắn một quyền hắn cũng sẽ không g.i.ế.c ta!”



La Diên Trung ngây cả người, lúc nãy hắn đã không nghĩ nhiều như vậy, thế mà bị Lục Bạch Vi làm cho nghĩ sai, hiện tại nghĩ đến cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận.

May là sau lần trước hắn không mặc đồng phục của Liệt Dương Điện, nếu không hiện tại không biết gặp phải chuyện gì nữa.

Lúc này, Diệp Linh Lang cười nhạo một tiếng.

“Sư tỉ, tỉ cũng đừng ngạc nhiên, nếu hắn thông minh một chút…”

“Cầu xin ngươi, hãy chừa lại chút thể diện cho ta đi, ta hứa về nhà sẽ đọc sách tu luyện, kể từ đây sẽ thay đổi triệt để.”

“Đó chính là còn muốn tiếp tục ngốc hết quãng đường này phải không?”

….

Câu hỏi này ta phải trả lời làm sao?

“Ta trở về chuyện chính đi! Trên đường các ngươi đều thấy Hách Liên Phóng rơi vào tà đạo, hút quỷ hồn, hiện tại Hạ Tại Đình cùng hội với hắn, có nghĩa là Hạ Tại Đình cũng không phải người tốt. Hơn nữa khi hắn đi thì vẫn là Kim Đan, hiện tại Tục Hỏa Châu còn chưa tìm được đã trở thành Nguyên Anh, càng có nghĩa là hắn có vấn đề.”

Mục Tiêu Nhiên nói xong, Lục Bạch Vi và La Diên Trung đều gật dầu lia lịa.

“Đúng không ngũ sư huynh, lúc trước muội đã nói Hạ Tại Đình không phải người tốt, huynh còn nói gì mà ánh mắt của cha muội rất tốt. Hiện tại hai người bọn họ đều là Nguyên Anh, lại còn là cái loại theo tà đạo, chúng ta không thể trêu vào, vụ hành hung này chỉ sợ không thể thành công rồi.”

“Đây không phải điều quan trọng.”

“Vậy quan trọng là gì?”

“Quan trọng là chúng ta phải làm thế nào để bảo toàn chính mình, người có tâm thuật bất chính rất dễ làm việc cực đoan, bọn họ quá nguy hiểm, tiểu sư muội vì sao muốn đi cùng với Hạ Tại Đình?”

“Bởi vì hắn nguy hiểm đó.”

Nàng vừa nói xong, ba người khác đều ngây người, ý nghĩ của tiểu sư muội vì sao lại khác người thế?

“Hắn không phải là người tốt, nhưng hiện tại chúng ta đã cướp Loạn Tâm Kính về, nếu chúng ta đi, hắn có thể chịu hay sao?”

“Không thể!”

“Chúng ta cứ như thế đi ra ngoài, nhỡ may bọn họ lén lút đi theo chúng ta, chờ khi chúng ta lâm vào nguy hiểm thì g.i.ế.c hết chúng ta, không nguy hiểm sao?”

“Nguy hiểm!”

“Hơn nữa, chúng ta cứ đi như thế, nhỡ may dọc đường bọn họ tìm thấy nhiều bảo bối, chúng ta không phải sẽ chịu thiệt hay sao?”

“Chịu thiệt!”



Nói chuyện xong, bọn họ không tìm ra một lý do nào để phản đối, nhưng giống như không hợp logic lắm.

“Cho nên, chúng ta cần phải đi theo bọn họ, giả vờ yếu đuối, ôm chặt đùi bọn họ, chờ bọn họ  tranh giành xong, liều mạng xong, chúng ta lại thuận tay cất bảo bối vào túi rồi rời đi.”

Là một biện pháp tốt, nhưng mà nghe thế nào lại giống như mình không phải là người tốt?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com